Câu đầu tiên anh nói, lộ ra sự mạnh mẽ không cho phép nghi ngờ. Vân Thi Thi vừa thức dậy, lại đối mặt với câu hỏi của anh, bởi vậy, cảm thấy mờ mịt, hết sức khó hiểu, theo bản năng trả lời: "Trong ngăn kéo tủ TV trong phòng ngủ... Làm sao vậy?" Mộ Nhã Triết vượt qua cô, trực tiếp đi vào phòng. Vân Thi Thi lại càng lờ mờ mở to hai mắt ra nhìn, đi theo anh cùng vào phòng, đã thấy Mộ Nhã Triết ngồi xổm trước tủ TV, kéo ngăn kéo ra, lục tung, cuối trong một chồng giấy tờ, tìm thấy hộ khẩu của cô. "Anh lấy hộ khẩu của em làm gì?" Vân Thi Thi nhíu mày, căng thẳng nhìn khuôn mặt lạnh lùng u ám của anh, có chút phòng bị, nhưng mà đau khổ suy nghĩ, vẫn không hiểu cuối cùng anh muốn làm gì. Mộ Nhã Triết căn bản không để ý tới lời của cô, mở hộ khẩu ra, lật mãi đến một tờ có tên cô, lập tức, cầm hộ khẩu trong tay, đột nhiên đứng dậy. Thân hình cao lớn rắn rỏi, nổi bật lên khiến phòng ngủ nháy mắt trở nên có vẻ nhỏ hẹp. Vân Thi Thi thấy anh gắt gao cầm chặt hộ khẩu bản không buông tay, lại càng nghi ngờ khó hiểu, không hiểu tại sao mới buổi sáng tinh mơ, anh thần thần bí bí muốn làm cái gì! Đã thấy anh đi đến trước mặt cô, lấn đến gần cô, cúi đầu hỏi: "Chứng minh nhân dân của em ở đâu?" "Em... trong ví tiền của em." Vân Thi Thi khó hiểu, lại vẫn ngoan ngoãn trả lời. "Ví tiền ở đâu?" Vân Thi Thi chớp chớp mắt: "Ở trong... Ở trong xe." Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết túm chặt cô, đi nhanh ra ngoài cửa. Vân Thi Thi lắc một cái, nhíu mày hỏi: "Mộ Nhã Triết, mới sáng tinh mơ, anh thần thần bí bí, em không rõ cuối cùng anh muốn làm gì!" "Đi theo anh!" Vân Thi Thi ngạc nhiên khó hiểu hỏi: "Đi đâu vậy?!" Mộ Nhã Triết mạnh mẽ quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt cô, gằn từng chữ: "Anh đã cầu hôn em, đúng không?" Vân Thi Thi vẫn chưa hiểu ra sao, gật gật đầu. "Phải..." "Em đồng ý với anh rồi! Phải không?" Mộ Nhã Triết lại nói, trong mắt như mang những vì sao. Vân Thi Thi mấp máy môi, trên mặt đã có e lệ, lại dở khóc dở cười nói: "Anh hỏi việc này để làm gì? Em không hiểu chủ đề trong câu hỏi của anh!" "Trả lời anh trước." Mộ Nhã Triết dừng một chút, giọng điệu mạnh mẽ đến khiến người ta không dám đối đầu."Em đồng ý với anh rồi! Phải không?" "Vâng... Đúng vậy!" Vân Thi Thi kinh ngạc. Cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt cô này, sáng hôm nay, như trúng tà rồi, mới sáng sớm đã thấy anh ngồi trên ghế sofa, xem báo, thấy trên nét mặt anh hình như có chút mỏi mệt, cũng không rõ, đêm qua anh ngủ khi nào! Mộ Nhã Triết nghe vậy, lại bỗng nhiên cười rất sâu sắc, tao nhã nhíu mày, chân mày có một đường cong duyên dáng. "Vậy thì đi theo anh!" Nói xong, anh bắt lấy tay cô, muốn đi ra ngoài cửa. Bước chân của anh rất dài, ngẩng đầu mà bước, như là đang khẩn cấp muốn làm chuyện gì đó. Vân Thi Thi khó có thể đuổi kịp anh, nghiêng ngả lảo đảo, tập tễnh đi vài bước, ảo não không thôi hỏi: "Cuối cùng có chuyện gì vậy?" "Đi cục dân chính!" Bốn chữ ngắn ngủn, khiến Vân Thi Thi hoàn toàn lờ mờ, "Cái, cái gì?!" Cục dân chính?! Anh... Có lẽ, quyết định này của anh quá đột ngột, thế cho nên cô ngớ ra thật lâu, bỗng dưng, ngu ngốc hỏi một câu: "Đi cục dân chính làm gì?!" Vấn đề này quá đần độn.