“Thi Thi, con tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có một số việc, cha vì muốn tốt cho con nên mới nhắc nhở con. Nếu hai người các con yêu nhau, muốn kết hôn với nhau, cha cũng sẽ không cấm! Nhưng, đời mà, không ai biết được cậu ta có thật lòng với con hay không! Xã hội hiện giờ, muốn kiếm một người đàn ông thật lòng yêu một ai đó, chẳng khác gì mò kim đáy bể, con nghĩ cậu ta thật lòng với con, nhưng con cũng đâu phải thần thánh, đâu thể biết được tương lai, lòng người khó đoán, cậu ta có thật sự là người đi cùng con đến cuối cuộc đời không?!” Vân Nghiệp Trình khuyên bảo con gái hết mực, dặn dò kĩ càng, như sợ viên ngọc bị vấy bẩn. Lời ông nói không phải là không có lý. Cô biết Vân Nghiệp Trình lo lắng cho cô. Người làm cha, lo con mình ở bên ngoài bị người khác bắt nạt lừa gạt, là lẽ đương nhiên. Nhưng, ông không hiểu rõ Mộ Nhã Triết, vì thế, ông lo lắng như vậy, cũng không trách được. Vân Nghiệp Trình nói: “Sau này, dù hai người các con có thế nào, cha cũng sẽ quản không được! Nhưng trên cương vị là người đi trước, con phải cẩn thận, trước khi kết hôn phải luôn biết giữ mình, nghe rõ chưa!” Vân Thi Thi gật đầu. “Còn nữa, có một chuyện, cha muốn hỏi con, con phải thành thật trả lời cho cha nghe”. Vân Thi Thi nói: “Cha cứ hỏi!” “Con thật tâm yêu cậu ta sao? Con à, con không nghĩ vì con đã sinh con cho cậu ta, nên cậu ta mới chấp nhận ở với con sao?!” Nếu đúng là lý do này, Vân Nghiệp Trình sẽ không ủng hộ hai người. Bởi vì con cái mà kết hôn, dùng hôn nhân để ràng buộc lẫn nhau, kết quả nhận được không phải là hạnh phúc. Ông hi vọng con của mình hạnh phúc, khoẻ mạnh, thế là đủ rồi. Ông không cầu phú quý, cũng không cầu gia đình giàu sang gì cả, ông chỉ cầu, cô có thể cưới được người cô yêu, hạnh phúc sống cùng nhau đến cuối đời. Xe dừng tại đèn đỏ, cô quay đầu nhìn lại, nghiêm túc gật đầu nhìn ông. Tại gara, Mộ Nhã Triết vừa đứng dậy đã nhận ra ánh mắt cảnh giác của Vân Nghiệp Trình đang chằm chằm nhìn anh, đâm thẳng vào lưng anh. Anh xoay người lại, nhìn Vân Nghiệp Trình, nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của ông, anh hơi chột dạ, nhưng ngay lập tức anh lấy lại vẻ mặt như bình thường. Mộ Nhã Triết cũng không nghĩ nhiều, ôm Vân Nghiệp Hậu lên, đặt xuống xe lăn. Vân Nghiệp Trình ngồi bên cạnh dặn dò: “Cẩn thận một tí!” Mộ Nhã Triết nói: “Bác yên tâm, con xoay sở được mà!” Vân Nghiệp Trình gật đầu, nhưng không an tâm lắm. Sau khi vào nhà, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần vừa nghe tiếng mở cửa, cả hai đã chạy ngay ra ngoài. Vừa nhìn thấy người đứng bên cạnh Vân Nghiệp Trình, Vân Nghiệp Hậu, cả hai đứa bé đều ngây người ra nhìn. “Ông ngoại… đây là ai?” Hữu Hữu thắc mắc hỏi. Vân Nghiệp Trình cũng có thắc mắc, khi ông nhìn thấy đứa bé đứng bên cạnh Hữu Hữu có gương mặt y đúc Hữu Hữu, ông rất ngạc nhiên. Ông giật mình sửng sốt một tí, sau đó ông lập tức hiểu ra… Lúc trước Thi Thi mang thai là một cặp song sinh! Nhưng 7 năm trước, sau khi Hữu Hữu sinh ra thì không có thở, nên nhà họ Mộ đã bỏ Hữu Hữu lại, mang đứa bé kia đi. Đứa bé bị mang đi, là một đứa bé khoẻ mạnh. Tiểu Dịch Thần nhìn Hữu Hữu, sau đó nhìn Vân Nghiệp Trình, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Vân Nghiệp Hậu. Vân Nghiệp Hậu, ông cũng không có ngạc nhiên gì mấy về cuộc gặp mặt này. Khi Hữu Hữu gọi Vân Nghiệp Trình là “Ông ngoại”, ông đã hiểu ra được thân phận của Hữu Hữu rồi.