Vân Cầm Lệ cảm thấy hơi nghi hoặc một chút. Vừa rồi, giống như cô ta nhìn thấy bên trong bảng điều khiển biểu hiện mở hơi lạnh, không phải là anh ta cố ý mở chứ?! Trong lòng có chút hoài nghi. Mộ Nhã Triết vốn đặt nhà ăn Tây Thái Hồ, ngay trong khách Văn bút Sơn trang, là một nhà ăn cao cấp xa hoa. Tuy chỉ có thể coi là cao cấp xa hoa, nhưng món ăn trong nhà ăn lại là phong phú không tệ. Sau khi dừng xe, Vân Thi Thi đỡ Vân Nghiệp Trình xuống xe. Mà Vân Nghiệp Hậu, đương nhiên được Mộ Nhã Triết ôm xuống xe, đồng thời được anh đẩy xe lăn, vào trong khách sạn. Mới đầu, Vân Nghiệp Hậu có chút đứng ngồi không yên, khách khí từ chối vài câu. Từ khi gặp ông nhìn ra được, người đàn ông này thân phận kiêu ngạo, không phú thì quý, được anh tự mình đẩy xe lăn, luôn cảm giác có chút được sủng mà kinh. Mộ Nhã Triết lại thản nhiên nói: "Thân thể bác không tốt, cứ ngồi được rồi. Cái khác, không cần phiền lòng!" Vân Nghiệp Hậu nghe vậy, lại cũng không biết nói gì, chỉ là ánh hồng đầy mặt, cho thấy tâm tình ông không tệ! Vân Thi Thi nhìn ở trong mắt, trộm cười một tiếng. Người này, làm việc ngay thẳng! Trong khách sạn, biết được có khách quý đến, giám đốc nhà ăn không dám thất lễ, dẫn nhân viên xếp hàng nghênh đón, quản lý đại sảnh thấy Mộ Nhã Triết, trong lòng khó nén mừng rỡ và kích động, lập tức tiến lên đón, vừa muốn mở miệng tôn xưng một tiếng, Mộ Nhã Triết lại ngăn trở. "Không cần ngạc nhiên! Tôi chỉ là, đến dùng một bữa ăn." Nói bóng gió, là hi vọng ông có thể khiêm tốn một chút, không nên mở miệng một tiếng tổng giám Mộ, miễn cho phô trương thanh thế! Quản lý đại sảnh nghe vậy, thu lại tiếng nói, đối với hàm nghĩa trong lời của anh, đương nhiên ngầm hiểu, cũng thu hồi bộ dạng, gật đầu, lập tức cười nói: "Tổng giám đốc Mộ, phòng đã vì ngài chuẩn bị tốt rồi! Mời qua bên này!" Cho dù nói không phô trương, nhưng một tiếng "tổng giám đốc Mộ", luôn luôn phải hô, nếu không, chính là phá hư quy tắc. Ông ta cho một ánh mắt, nhân viên bên người lập tức tiến lên, tiếp nhận hành động của Mộ Nhã Triết, đẩy xe lăn vào trong thang máy. Thang máy khách sạn không lớn, bởi vậy, khi Vân Thi Thi vào, đã biểu hiện quá tải. Vân Thanh Miêu thấy vậy, cười hì hì một tiếng nói: "Thi Thi, nếu không, em đi bộ lên đi! Dù sao cũng chỉ lầu năm!" Vân Thi Thi khẽ gật đầu: "Được! Vậy em đi bộ, mọi người lên phòng đi!" Cửa thang máy vừa muốn đóng, Mộ Nhã Triết chợt bước ra. Vân Thi Thi khẽ giật mình: "Anh làm gì vậy?" Sau lưng, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ cũng hơi kinh ngạc không hiểu: "Ớ?! Sao anh ra ngoài làm gì? Còn có thể thêm một người!" Mộ Nhã Triết lại không rảnh để ý giữ lại sau lưng, cúi đầu nhìn thoáng qua Vân Thi Thi, đưa tay, đan xen ngón tay cô. "Anh đi cùng em." Vân Thi Thi đỏ mặt, giận một câu: "Sao bình thường không có phát hiện anh dính người như thế?" Sau lưng sắc mặt Vân Thanh Miêu biến đổi, cô ta còn muốn nói gì nữa, cửa thang máy đã đóng. Không gian thu hẹp, hiển nhiên cảm xúc Vân Thanh Miêu không tốt. Tương Ngọc nhìn cô ta một cái, xẵng giọng: "Bày ra bộ mặt thối như thế, là thế nào?" "Không có gì!" Vân Cầm Lệ bỗng nhiên tò mò hỏi Vân Nghiệp Trình nói: "Bác, lai lịch bạn trai Thi Thi là gì? Vừa rồi cháu thấy quản lý đại sảnh, có cảm giác khách khí! Giống như anh ta rất có quyền thế, một tiếng ‘tổng giám đốc Mộ", rất cung kính!" Trong lòng Vân Nghiệp Trình càng xác nhận, thân phận của Mộ Nhã Triết.