Mộ Nhã Triết đi đến trước mặt ông nói: “Thưa bác, lần này trở về, để con mời bác một bữa! Giờ cũng trễ rồi, nên chúng ta mau đi thôi!” “À… không cần phải phiền phức thế làm gì!” Vân Nghiệp Trình từ chối. Mộ Nhã Triết cười, miệng vẫn tiếp tục nói: “Con đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ sợ làm phụ tâm ý của Thi Thi thôi!” Vân Thi Thi cũng nói: “Đúng đó cha, cha đi đường vất vả như vậy, bác trai bác gái đều đến hết rồi, hai chị cũng đến nữa, vì thế cha nhất định phải có mặt đó!” Vân Nghiệp Trình không thể nói gì thêm. Vì thế, Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi thay ông xách hành lý, đi về phía chiếc xe sáng bóng đậu trước cửa. Vân Thanh Miêu vừa ra ngoài đã nhìn thấy hai chiếc Mercedes sang trọng. Chiếc thứ nhất màu đen, chiếc thứ hai màu trắng. Đây là Mercedes – Benz, vừa nhìn cô ta đã sốc, lần đầu được tận mắt nhìn thấy hai chiếc xe Mercedes ngoài đời! Cô ta lập tức nhận ra thân phận bạn trai của Vân Thi Thi không hề đơn giản. Trong lòng nảy sinh ghen tị. Vân Thi Thi trước sau bận tối mắt tối mũi, đầu tiên là phải đem hành lý cất lên xe. Vân Nghiệp Trình cố gắng kéo Vân Nghiệp Hậu theo, Mộ Nhã Triết thấy hai người cứ kì nhèo mãi, nên anh cúi đầu, tay hơi dùng sức, đẩy luôn Vân Nghiệp Hậu ngồi xuống hàng ghế sau xe. Động tác dứt khoát mạnh mẽ này, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ nhìn thấy mà mặt đỏ tim đập. Vân Thi Thi sắp xếp hành lý xong, đóng nắp xe lại, đi về phía Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ, cười nói: “Chị Thanh Miêu, chị Cầm Lệ, hai người lên xe đi!” Vân Thanh Miêu nhíu mày, cảm thấy không thoải mái cho lắm. Không biết vì sao, khi đứng trước mặt Vân Thi Thi, cô ta cảm thấy xấu hổ. Vân Thi Thi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, quần liền thân, chân mang một đôi giày sang trọng hiệu UGG, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác trắng tinh, cả người toát ra vẻ thanh cao, đúng là người như tên, thanh lịch nhẹ nhàng, vừa nhìn là biết con nhà danh giá, cả người đều toát ra khí chất quý tộc, vì thế cô ta cảm thấy có chút tự ti. Nhìn lại chính mình, trên người là một bộ đồ trắng bạc màu, giày thì đi đến mòn đế, vì phải đi xe lửa, nên giờ tóc tai bù xù, da vì phơi nắng mấy ngày mà khô ráp, ngăm đen… Thật là khiến người ta phải chua xót và hâm mộ. Vân Thi Thi vừa rồi kêu cô ta ba chữ “chị Thanh Miêu”, cô ta cảm thấy thật chẳng xứng chút nào. Vân Thi Thi, cái tên ngày, nghe mà đẹp làm sao! Cô như người bước từ trong tranh ra. Tên của cô ta, Vân Thanh Miêu, nghe kĩ đi, thật là thô thiển, tại sao lúc trước Vân Nghiệp Hậu lại đặt cái tên này cho cô chứ? Vân Thi Thi thấy cô ta không nói gì, lo lắng hỏi: “Sao vậy ạ?” “Cô… đừng gọi tên tôi làm gì!” “Vì sao?” Vân Thi Thi ngây người, không hiểu mình đã làm gì sai. “Tên cô nghe rất hay, tên tôi thì nghe chẳng ra gì, vì thế cô đừng gọi!” Vân Thanh Miêu trả lời. Vân Thi Thi nghe xong chỉ cười: “Chị này, em cảm thấy tên của chị rất hay là khác!” “Ha ha! Cô đừng nịnh tôi, khó nghe lắm…” “Em nói thật, tên là do cha mẹ đặt, vì thế, dù tên của chúng ta có như thế nào, em vẫn thích nó nhất!” Vân Thi Thi thành tâm nói! Vân Nghiệp Hậu ngồi trong xe nghe được, cảm xúc hỗn độn, ông ta nói với Vân Nghiệp Trình: “Thi Thi thật là một đứa bé hiểu chuyện! Anh, anh về già, chắc chắn sẽ được hưởng phúc!”