Hoa Cẩm bỗng nhiên đi về phía Vân Thi Thi. Vân Thi Thi ngẩn người, sau đó cô quay lại nhìn, cô tưởng là Hoa Cẩm đang đi về phía người nào đó đứng sau lưng cô, nhưng không, khi quay đầu nhìn lại cô biết phía sau mình không có ai cả. Khi cô xoay đầu lại về phía Hoa Cẩm, anh ta đã đứng trước mặt cô. Thân hình của anh ta cao cũng tầm Mộ Nhã Triết, cô chỉ đứng ngang ngực anh ta, nhưng cùng lắm chỉ đến 1m8, cơ thể rất gầy, anh ta cúi đầu nhìn cô, gương mặt nhìn gần của anh ta rất đoan trang. Vân Thi Thi còn cảm thấy da mặt của Hoa Cẩm rất trơn mịn, không chút tì vết, giống như da con gái vậy. Điều đáng kinh ngạc hơn là, đôi mắt thâm thút tĩnh lặng như mặt nước của anh ta, mang theo một sức hút mê hoặc lạ thường, hễ ai nhìn thấy cũng bị hút vào đó. Mộc Tịch thấy Hoa Cẩm đi tới thì sớm đã ngơ ngẩn cả người. Vân Thi Thi trấn định lại tinh thần, cô mím môi, lui về sau vài bước. Cô vừa mới lui về sau thì Hoa Cẩm liền tiến lên. Vân Thi Thi nhíu mày, ánh mắt cô không biểu lộ cảm xúc gì, tiếp tục lùi về hai bước nữa. Hoa Cẩm cười, lại tiến lên hai bước, bước chân của anh ta còn dài hơn cả cô, bởi thế, rất nhanh lại đứng trước mặt cô. Vân Thi Thi thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm nóng từ mũi anh ta phả lên trán cô, nhẹ nhàng lướt qua da cô. Tim cô đập nhanh như sấm dậy. Người đàn ông này… Muốn làm gì đây? Cứ tuỳ tiện tiếp cận cô, giống như ngày đầu tiên ở trong hội trường vậy. Vân Thi Thi thực muốn biết Hoa Cẩm đang có ý định gì! Hoa Cẩm mang một vẻ ngoài trời phú, rất đẹp trai, anh ta cúi đầu nhìn cô, cười: “Cô đang xấu hổ sao?” Vừa mở miệng, giọng nó trầm ấm nhẹ nhàng vang lên. Giọng nói của anh ta mang theo chút khàn khàn, nhưng vẫn rất ấm, rất êm, mang theo chút nam tính mạnh mẽ nữa. Giọng của anh ta không trầm thấp như Mộ Nhã Triết, chỉ là một giọng nói rất bình thường, nhưng lại mang sức hút kì lạ. Vân Thi Thi hỏi: “Anh muốn là gì?” “Vân Thi Thi” Anh ta gọi thẳng tên cô, cười một cách tà mị, nghiêng mặt sang một bên. “Lần đầu chúng ta được diễn xuất cùng nhau nhỉ?” “Ừm...” “Vậy…” Hoa Cẩm kéo dài chữ ra, sau đó mở to mắt nhìn cô: “Cô có nghĩ rằng chúng ta nên hợp tác với nhau không?” Mộc Tịch đứng bên cạnh nghe nói thế thì phản ứng lại, nheo mắt nhìn Hoa Cẩm. Chuyện này, hình như Hoa Cẩm đang rất nghiêm túc, không hề có ý gì châm chọc cả. Chẳng lẽ… Hoa Cẩm để ý Vân Thi Thi nhà cô? Tuy trong đầu nghĩ thế, nhưng khi nhìn vào gương mặt nhìn nghiêng tuyệt đẹp của Hoa Cẩm thì Mộc Tịch lại đơ người, không còn tâm trí quan tâm chuyện gì nữa. Vân Thi Thi cười gượng: “Hợp tác? Tôi vẫn không hiểu anh đang muốn nói cái gì… nhưng mà… anh có cần phải đứng gần thế này không?” “Gần?” Hoa Cẩm tỏ vẻ không đồng tình: “Vậy mà gần sao?” “Nam nữ thụ thụ bất thân… từ xưa đã vậy, anh nên giữ khoảng cách an toàn, không phải sao?” Hoa Cẩm cảm thấy cô thật đáng yêu: “Khoảng cách này… không tính là gần đâu!” Anh ta hơi cúi đầu, ghé môi vào tai cô, nói nhẹ nhàng: “Ngốc, nam nữ khi làm chuyện đó, mới gọi là gần sát nhau kìa!” Chuyện đó… Vân Thi Thi không hiểu, cô vốn không nghĩ theo chiều hướng đen tối nha! Hoa Cẩm thấy phản ứng của cô thật thú vị. Không ngờ trong cái giới giải trí đen tối này, còn có một cô gái ngây thơ như vậy nha! Tuy ngốc nhưng thật đáng yêu. Anh ta cười sâu xa, Vân Thi Thi nhìn thấy nụ cười của anh ta thì hết sức đề phòng, “Chuyện đó” mà anh ta nói đến là chuyện gì? Nam nữ làm gì với nhau thì mới được xem là khoảng cách gần nhất? Chẳng lẽ… Cô vươn tay, đẩy anh ta ra xa: “Khốn nạn, anh dám trêu tôi, bộ trêu tôi vui lắm sao?” Dứt lời, Vân Thi Thi liếc mắt nhìn anh ta, sau đó lui lại vài bước, bỏ đi. Hoa Cẩm bĩu môi, che miệng cười trộm, như một con mèo nhỏ lén lút chùi đi cái miệng mới vừa ăn vụng chưa kịp lau. Anh ta bước chậm theo sau cô, gương mặt vui vẻ hẳn lên, nhẹ nhàng hỏi. “Ngốc này, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”