Bởi vậy lúc gặp mặt ôm, tư thái của cô có chút cứng ngắc. Đạo diễn không hài lòng, lúc này mới yêu cầu làm lại lần nữa. Cố Tinh Trạch vậy mà trực tiếp ngay trước màn ảnh nói lời bên ngoài kịch bản gốc. Đầu Vân Thi Thi lập tức cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào. "Em chảy mồ hôi lạnh rồi." Cố Tinh Trạch nhắc nhở cô, quan tâm lấy khăn tay ra, tỉ mỉ lau mồ hôi lạnh trên thái dương cho cô, trong mắt lại là thương yêu không che giấu được. Vân Thi Thi ngước mắt, bắt được đau lòng lóe lên trong đáy mắt anh ta. Cô nhìn ra được, anh ta không phải đang diễn. Là thật sự yêu thương cô... Vân Thi Thi lập tức giật mình lo lắng, đầu vai hơi rụt lại, hiển nhiên là có một chút mâu thuẫn. Vẻ mặt Cố Tinh Trạch cứng đờ. Động tác của cô rất nhỏ, góc độ trong màn ảnh không dễ dàng phát hiện, đối với sự thân mật cùng quan tâm của anh nói "Không". Ngôn ngữ tay chân lại nói cho anh biết, đây chỉ là diễn kịch. Là đang diễn. Hành động này ngầm thông báo với anh ta, không muốn lấn vào quá sâu. Cô sẽ coi là thật. Tim Cố Tinh Trạch co rút đau đớn, đã thấy cô hơi giật giật khóe môi, chậm rãi nói: "Vừa tới Paris không lâu, chênh lệch múi giờ vẫn chưa ổn lại, bời vì hôm nay hẹn hò... Sau đó, tối hôm qua liền có chút lo lắng, không thể nghỉ ngơi tốt!" Đây là nội dung trên kịch bản gốc, không hề có một chữ dư thừa. Trong mắt Cố Tinh Trạch tối tăm đi một chút, lại có chút mất mát. Cô vậy mà lại kháng cự anh ta. Cố Tinh Trạch điều chỉnh cảm xúc có chút nôn nóng, trên mặt lại mỉm cười không lộ ra chút tỳ vết nào, dựa theo nội dung kịch bản gốc, tiếp tục quay. Sau khi kết thúc quay, Vân Thi Thi trở lại "Ổ nhỏ ngọt ngào” —— nhóm tiết mục bố trí một căn nhà thực cảnh ở Paris, tên gọi là "Ổ nhỏ ngọt ngào", ở trong căn hộ này, sẽ có tình tiết quan trọng hơn cần thu. Vân Thi Thi trở lại phòng của mình, tất nhiên, trong phòng cũng có camera. Cô tiến vào phòng tắm, tắm rửa một cái, mặc áo choàng tắm đi ra, đắp mặt nạ, liền hướng màn ảnh nói một tiếng ngủ ngon, rồi ngủ. Cô bình thường không có thói quen đắp mặt, ở phương diện này, cô lại khá lười nhác, nhưng mà cũng không biết nguyên nhân gì, cho dù không có thói quen bảo dưỡng, nhưng chất da cô vẫn tốt một cách quá đáng. Mà trong tiết mục đắp mặt nạ, là bởi vì Tần Chu nhận một quảng cáo của hang mặt nạ, bởi vậy, Vân Thi Thi tất nhiên phải biểu hiện ra trong tiết mục. Sau khi tắt đèn, Vân Thi Thi không lập tức ngủ, cho dù từ từ nhắm hai mắt, trong đầu lại vẫn suy nghĩ phức tạp. Ánh mắt kia của Cố Tinh Trạch, đến nay vẫn ở trong đầu cô. Kỳ thật, lúc trước quay, Cố Tinh Trạch cũng không có như trong tiết mục hôm nay, biểu hiệnrõ ràng như vậy. Trước kia anh ta, luôn luôn khắc chế, ẩn nhẫn, đem những thứ tình cảm phức tạp với cô kia, đều chôn giấu nơi đáy lòng. Vậy mà hôm nay trong quá trình quay, tâm tình của anh ta, lại có chút không kiểm soát được. Trong mắt, đối với cô, có dã tâm cô chưa từng thấy qua. Là loại dã tâm không chút nào tân trang. Khiến cô hãi hùng khiếp vía. Cô chưa bao giờ thấy Cố Tinh Trạch như vậy, luôn cảm giác, anh ta không giống như trước kia. Trong lúc nhất thời, nằm trên giường, thật lâu không cách nào chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ mông lung. Bởi vậy, sáng sớm hôm sau, lúc Tần Chu mang theo thợ trang điểm gõ cửa, vừa mở cửa ra, liền thấy hốc mắt Vân Thi Thi có chút phát xanh. "... Em tối hôm qua ngủ không ngon?" Tần Chu giống như gặp quỷ nhìn cô. Vân Thi Thi thở dài một tiếng: "Em mất ngủ." "..." Tần Chu nhéo nhéo lông mày: " Có tâm sự?" Vân Thi Thi lắc đầu cũng không phải, gật đầu cũng không phải.