Đoàng! (Beta-er: tiếng sét đánh ấy =]]) Tiểu Dịch Thần đang hưng phấn kích động thì đùng một cái, mười cuốn bài tập ngoại khóa đập vào mắt cậu. Rào- Trong nháy mắt, đông cứng như đá, tất cả chờ mong của cậu đều bị dập tắt. Đôi mắt tràn đầy hưng phấn giờ đây khô cạn, héo úa. Vân Thi Thi trông thấy cảnh này, rất muốn cười nhưng phải nhẫn nhịn cố nén. Hai thằng nhóc nói chuyện quá buồn cười! Cô cũng không nghĩ tới, Hữu Hữu lại mua một đống bài tập cho Tiểu Dịch Thần. Cô nhìn thấy nét mặt mất hết niềm tin của Tiểu Dịch Thần, nhanh tay che miệng lại, cố gắng nín cười. Tiểu Dịch Thần vẫn cứ chìm đắm trong sự đả kích nặng nề! “Đây là cái gì?” “Đây là quà em tặng anh mà!” Hữu Hữu săn sóc vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Lên tiểu học rồi mà! Nhất định phải học thật giỏi, mỗi ngày phải lên cao hơn!” Lời này, khiến cho tất cả sự kích động, hoàn toàn bị dập tắt. “Không công bằng...” Tiểu Dịch Thần quệt quệt miệng, oán giận: “Em cho mẹ quà thế kia, thế mà lại cho anh quà như này! Bài tập ngoại khóa, đối với cậu mà nói, quả thực là một cơn ác mộng! “Thế em mua cho cha quà gì?” “Có đấy.” Hữu Hữu bắt đầu lục lọi đống đồ. Mấy phút sau, Vân Thi Thi lẫn Tiểu Dịch Thần đều choáng váng. Hữu Hữu mở cái bọc ra bên trong đều đống đồ an toàn. Vân Thi Thi, “...” Tiểu Dịch Thần, “...” Vân Thi Thi cố gắng khống chế sự bùng phát của ngọn lửa đang cháy, ôm ngực. Đồ biến thái... Quá xấu hổ a a a! Chuyện này... thế là thế nào! Hữu Hữu, cái đứa này... Quả thực làm cho được mở mang tầm mắt! Tiểu Dịch Thần thế nhưng không hiểu là cái gì. Hữu Hữu vừa soạn các món đồ, vừa nói: “Ngu ngốc, đây là đồ bảo vệ mẹ đó!” “Bảo vệ mẹ?” “Ai nha, nói cho anh thì anh cũng không hiểu!” Hữu Hữu chẳng buồn nói thêm câu nào với cậu. Tên này, lòng hiếu kỳ sao mà nhiều vậy, cái gì cũng hỏi, cậu không có kiên trì nhiều đến vậy! Nhưng mà Tiểu Dịch Thần vẫn nằng nặc: “Hữu Hữu, nói đi mà! Em hiểu biết nhiều nhất!” Hữu Hữu phun ra một câu đầy lý lẽ: “Nói rồi anh cũng không hiểu, trẻ con thì biết gì!” “Hừ! Cái gì mà trẻ con không biết gì! Anh rõ ràng là anh trai em, em hiểu, thì cớ gì mà anh không thể hiểu?” Hữu Hữu đáp: “Anh có biết hay không, em và anh là đến từ nơi nào?’ “Không hiểu lắm.” Hữu Hữu cầm lấy một hộp, giải thích: “Có vật này, đảm bảo mẹ sẽ không sinh thêm em bé nữa.” “...!” Vân Thi Thi còn chưa kịp phản ứng, thì đứa trẻ đầu óc trì trệ như Tiểu Dịch Thần đã đứng dậy, mãnh liệt phản đối. “Không được!” “?” Hữu Hữu mờ mịt, hiển nhiên không hiểu Tiểu Dịch Thần vì sao lại kích động như thế, “Anh làm gì mà kích động vậy?” Tiểu Dịch Thần thì thầm: ‘Anh muốn có một đứa em gái mà. Có vật này thì anh sẽ không có em gái nữa!” “Ngu ngốc!” Hữu Hữu kích động: Anh có biết sinh em bé rất khổ hay không? Lẽ nào anh trơ mắt nhìn mẹ bị dằn vặt? Mẹ có chúng ta là được rồi!” Cậu nói như vậy, hoàn toàn xuất phát từ việc suy nghĩ cho Vân Thi Thi. Nhưng mà, Tiểu Dịch Thần còn nhỏ như vậy, kiến thức về chuyện nam nữ còn nửa vời, thì làm sao hiểu, phụ nữ mười tháng mang thai, sinh con khổ như thế nào? Cậu cực kỳ cố chấp với chuyện có em gái, nên đối với những lời của Hữu Hữu, cậu đều mặc kệ.