“Hừ! Ngu ngốc, con lợn béo! Ngoại trừ ăn với ngủ thì chẳng biết cái gì cả!” Hữu Hữu cầm một cái áo ngực hiệu Lace nói: ‘Em chọn cho mẹ rất nhiều nội y, sợ mẹ không thích nên loại nào, kiểu dáng nào em cũng chọn!” Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên gãi đầu, nhỏ giọng nói: ‘Có điều, anh cảm thấy em mua cho mẹ nhiều nội y như vậy, mẹ sẽ thấy xấu hổ muốn chết!” Vân Thi Thi đứng phía sau trực tiếp hóa đá. Đâu chỉ là xấu hổ. Mà là quá thẹn... “Xuỵt, anh không nói thì ai biết được? Hữu Hữu xem thường cậu, dừng một chút, bỗng dưng thu dọn đống áo ngực: “Đến lúc nào đó, em lén lút nhét mấy cái này vào trong tủ, mẹ nhất định sẽ cho rằng trợ lý mua cho mẹ, như vậy là sẽ không hoài nghi chúng ta rồi.” Mỗi tuần, theo lệnh của Tần Chu, Mộc Tịch đều mua quần áo cho Vân Thi Thi, từ quần áo thường đến lễ phục, mua vô cùng đầy đủ. Tiểu Dịch Thần lại cầm lấy một cái áo ngực, sờ sờ, thấy rất mềm. “Anh nói thiết kế cái gì đó, rất đặc biệt à?” Hữu Hữu nhướn mày, khinh bỉ nói: “Đương nhiên là có mục đích rồi!” “Ồ! Nói nghe xem.” Tiểu Dịch Thần hất cằm, vô cùng muốn biết. “Hiện tại những áo ngực mẹ mặc đều làm từ khung thép. Em điều tra rồi, những áo ngực làm bằng khung thép đều sẽ không tốt cho sức khỏe. Vì lẽ đó, em len lén ném mấy cái ý rồi.” Hữu Hữu vừa dứt lời, khóe mắt Vân Thi Thi giật giật liên tục. Tiểu tử này sao lợi hại vậy, đến mấy cái này mà cũng hiểu! Xác thực, mấy cái áo ngực của cô đều làm từ khung thép, Mộc Tịch mua cho cô rất nhiều. Nhưng mà, dù có lợi cho sức khỏe nhưng mấy cái áo ngực không có khung kia lại không nâng đỡ được **** Nói thật, áo ngực làm từ khung thép không thoải mái chút nào, nếu bị biến dạng còn đè ép cả **** Tiểu tử này sao lại tỉ mỉ như thế chứ? Thậm chí ngay cả cái này cũng nghĩ đến? Ai nói cho cô đi, làm sao cô có thể tiếp nhận được sự thực này được chứ! Con trai chọn mua áo ngực cho mẹ, đây là tình huống gì vậy trời? Cô hiện tại đang ngổn ngang trong gió, Tiểu Dịch Thần lại bóc mở mấy gói hàng, “Đây là cái gì vậy?’ Tiểu Dịch Thần tò mò nâng một kiện hàng, nhìn về phía Hữu Hữu. Hữu Hữu ngẩng đầu nhìn, thấy cái nhãn bên trên, bỗng nhiên mỉm cười đầy phúc hắc. “Anh trai đáng yêu của em, đây là món quà dành cho anh đó!” Vừa dứt lời Tiểu Dịch Thần sáng cả mắt lên! Chờ lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được món quà của Hữu Hữu! Trời ơi! Em cậu lén lút mua quà cho cậu! Sẽ là gì đây? Tiểu Dịch Thần vô cùng tò mò, trên mặt vô cùng hưng phấn kích động, có chút không nỡ mở ra xem. Hữu Hữu nhìn cậu như thế, nét mặt hiện lên một ý cười thâm thúy, rất là “ thương yêu”, sờ sờ đầu cậu. “Thích không?” “Chỉ cần là đồ Hữu Hữu đưa, anh đều yêu thích!” “Vậy thì tốt.” Hữu Hữu hài lòng với câu trả lời của cậu, tùy tiện nói: ‘Mở ra xem chút đi.” “Được!” Tiểu Dịch Thần không chờ được nữa, vội vàng mở ra.