Hôm nay anh ta mặc một áo sơ mi trắng, trông chẳng khác nào một miếng ngọc cả, cho dù chỉ đứng ở đó thôi nhưng phong thái ưu tú như thế này dễ khiến người khác sinh hảo cảm. Thế nhưng, cặp mắt kia lại khiến cho người khác cảm nhận được sự thiếu thiện cảm ở đây. Anh ta chỉ cười nhìn cô, không hề nói lời nào. Dường như đang đánh giá cô một cách tỉ mỉ. Bầu không khí có chút vi diệu. “Tại sao lại là anh.” Cô có chút lúng túng, mỉm cười, nói chuyện với anh ta. Hoa Cẩm vẫn không hề lên tiếng, chỉ có nhìn cô mà thôi, thật giống như muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp con người cô đến khi nhìn thấy hết linh hồn của cô thì mới thôi. Người này, thật cổ quái! Chẳng hiểu sao chắn trước cửa, lại còn nhìn chằm chằm cô nữa chứ, không biết là có ý gì đây. Hiện tại thật sự cô chẳng hiểu gì cả! “...Tôi đang vội, nhường chỗ một chút được không?” Vân Thi Thi nhắc nhở. Giọng điệu rất khách khí. Hoa Cẩm vẫn thờ ơ không động lòng. ... Người này thật không có lễ phép. Tần Chu nói rằng Hoa Cầm không thích hợp ở chung, hơn nữa, lai lịch cũng không đơn giản, phía sau rất lớn, tuy rằng cô không hiểu rõ người này nhưng Tần Chu bảo cô phải giữ khoảng cách với Hoa Cẩm, khẳng định là có nguyên nhân. Bởi vậy, cô cũng không muốn nói chuyện với anh ta. “Thật ngại, tôi phải đi trước.” Vân Thi Thi dứt lời, liền lách người. Cô vừa mới bước được một bước, Hoa Cẩm xoay ngang người, chặn lối cô đi. Vân Thi Thi nhướn lông mày, lại thay đổi phương hướng, Hoa Cẩm lại chặn lối đi của cô. Cô có chút kinh ngạc, nhìn thấy sắc mặt yên tĩnh của anh ta đang mỉm cười nhìn cô, trong mắt đều là đùa cợt, dường như rất thích thú. “...” “Anh có chuyện gì sao?” Cô hỏi một câu. Hoa Cẩm lại không phản ứng, chỉ khẽ lắc đầu một cái. Vân Thi Thi giằng co với anh ta. Nhìn thấy có một khe hở, cô liền nhanh chóng lách qua. Lần này, Hoa Cẩm không ngăn cản. Vân Thi Thi ngoái đầu nhìn lại, vẫn thấy anh ta duy trì tư thế lúc nãy, không hề xoay người lại, chẳng hiểu sao, trong lòng cô lại cáu giận, xoay người rồi đi. Cô đi rồi, Hoa Cẩm mới chậm rãi xoay người lại, nhìn về hướng cô rời đi, đuôi lông mày nhướn lên, nở nụ cười xinh đẹp. “Thú vị.” ... Ở bãi đậu xe dưới lòng đất, Mộc Tịch đang đợi cô. Vân Thi Thi vội vã lên xe. Mộc tịch cảm giác sắc mặt của cô hơi lạ, liếc nhìn cô một chút đã thấy cô trưng ra vẻ mặt không ưa, còn có tức giận. “Sao vậy? Thi Thi?” Mộc Tịch hỏi có chút sốt sắng: “Có phải bị ai bắt nạt rồi hay không?” “Không có.” Vân Thi Thi dừng một chút, bỗng dưng sẵng giọng: “Chẳng qua gặp phải một người kỳ quái!” “Ai vậy?” “Hoa Cẩm!” Vân Thi Thi vừa nói ra cái tên này, trên mặt Mộc Tịch liền tỏ vẻ khó tin, giống như đây là một chuyện rất kỳ quái. Khiến cho người ta cảm thấy, đối với anh ta, Mộc Tịch luôn kính nể và yêu thích. “Hoa Cẩm...Anh ta làm gì cô?” “Không làm gì cả!” Vân Thi Thi chẳng thèm nói: “Chuyện không vui, đừng nhắc đến làm gì, cũng chẳng phải chuyện to tát!” “Đừng tức giận, Hoa Cẩm thực sự không thích hợp khi ở cạnh anh ta đâu.” Mộc Tịch an ủi một câu. “Anh ta ghét chung đụng?” “Ừ! Đúng rồi, tính cách anh ta rất quái lạ!” “Tại sao cô và Tần Chu lại nói như vậy?” Vân Thi Thi cảm thấy có chút kỳ lạ hỏi: “Tôi cảm giác mọi người rất khác lạ, đến Tần Chu cũng nói tôi phải giữ khoảng cách với anh ta.”