Tống Vân Tích dừng bước, ngay lập tức thấy nữ y tá dúi đầu nữ bệnh nhân xuống áo, vừa dúi vừa mắng: “Kẻ điên! Con mụ điên! Cho mày chết này! Xem mày còn cắn tao được nữa không!” Nữ bệnh nhân kia giãy dụa điên cuồng, động tác rất lớn, bọt nước tung tóe. Tống Vân Tích hơi nhíu mày, đi lên phía trước, chộp lấy cánh tay của nữ y tá kia: “Làm gì vậy?” “A---“ Nữ y tá kia sợ hết hồn, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông âu phục giày da rất lạ, trang phục thì cao quý, lúc này mới nơm nớp lo sợ dừng hành động, sợ sệt nhìn anh ta. Bị bắt gian tại trận, nữ y tá có chút luống cuống, nói năng lộn xộn: “Chuyện này... Vị tiên sinh này, xin lỗi vì để ngài nhìn thấy cảnh này! Tôi...tôi cũng không nghĩ tới, bệnh nhân này khi phát bệnh lên lại đi cắn người ta, tôi chỉ muốn dạy dỗ cô ta một trận thôi!” Nói xong, cô ta còn oan ức kéo ống tay áo cho anh ta xem: “Ngài xem, mấy vết này đều là do cô ta gây ra! Tiên sinh, tốt nhất là ngài nên tránh xa, miễn cho việc cô ta tổn thương ngài!” Nữ y tá còn đang mải biện hộ cho mình thì nữ bệnh nhân bị ngược đãi được giải thoát đang khom người ho kịch liệt. Tống Vân Tích nhíu mày nhìn lại, đã thấy nữ bệnh nhân kia đang ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, gương mặt đó làm cho anh ta cảm thấy hơi quen thuộc. Ba chân bốn cẳng chạy lạ, xách vạt áo cô ta, buộc cô ta phải ngẩng đầu lên, mái tóc được hất ra phía sau, lộ ra khuôn mặt vô cùng quen thuộc! ---Mộ Uyển Nhu! Sao lại là cô ta? Tống Vân Tích vô cùng kinh ngạc! Sở dĩ ban đầu anh ta không nhận ra cô ta, bởi vì cả người Mộ Uyển Nhu vừa tiều tụy lại còn chật vật, xanh xao vàng vọt, gò má lõm rất nhiều, trên da có rất nhiều vết thương, một đôi mắt trống rỗng vô hồn, như một con rối, khiến cho người khác cảm thấy xa lạ. Sao lại là cô ta!? Cô ta tại sao lại ở chỗ này? Tống Vân Tích bất ngờ, đồng thời anh ta khó có thể tin, hỏi nữ y tá bên cạnh: “Bệnh nhân này tên là gì?” “Tiên sinh, ngài biết cô ta?” “Trả lời tôi!” Tông Vân Tích không có nhiều kiên trì, sắc mặt âm trầm nghiêm túc. Nữ y tá kia lắp ba lắp bắp: “Cô ta...lúc cô ta nhập viện, không có ghi tên tuổi nhưng mà mỗi khi phát bệnh thì đều gọi một cái tên.” “Tên ai?” “Tên là... Vân Thi Thi! Cùng tên với cả một minh tinh thế nên tôi nhớ rất rõ.” Tống Vân Tích nghe vậy, trong nháy mắt, ánh mắt sâu thêm vài phần. Anh ta chuyển mắt nhìn về phía cô ta, thăm dò hỏi một tiếng: “Mộ Uyển Nhu?” Anh ta gọi cái tên này, cô ta ngay lập tức phản ứng, đưa mắt nhìn anh ta! “Anh... anh sao lại biết tên tôi nhỉ?” Mộ Uyển Nhu giờ đây như một đứa trẻ ấu trĩ, khùng khùng điên điên cười hì hì, chỉ chỉ anh ta, lại chỉ chỉ mình: “Anh, anh biết tôi nhỉ?” Tống Vân Tích kinh hãi đến biến sắc! Người này chính là Mộ Uyển Nhu. Nhưng mà sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Nơi này là bệnh viện tâm thần! Nơi trông giữ bệnh nhân tâm thần. Địa ngục trần gian.