Mộ Nhã Triết ôm eo cô: "Xuống xe!" Lúc này, thân thể Vân Thi Thi lại mềm nhũn ra, mới nụ hôn triền miên vừa rồi, hôn đến cô sắp hít thở không thông rồi! Bởi vậy, khi anh ôm eo của cô, rất nhanh đã nhận thấy thân thể của cô khác thường, nhìn cô mềm mại như không có xương ngã vào lòng mình, Mộ Nhã Triết hơi nhíu mày, trong mắt có vài phần chế nhạo và suy tư. "Sao hả, đi không nổi?" Khóe môi anh vẽ nên một đường cong, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng ác ý. Trong lòng Vân Thi Thi không khỏi ngầm bực, vừa ngầm bực, vừa oán hận người đàn ông này sao cười ác liệt vậy, tức giận mở to mắt nhìn anh, vô cùng ngượng ngùng. Cô kéo ống tay áo của anh, ngập ngừng đứt quãng nói: "Cái kia... em... chân em tê rần rồi!" Mộ Nhã Triết hơi hơi cong môi, trong đôi mắt có ngọn lửa mờ ám bay tán loạn, rơi vào mặt của cô, thế nên Vân Thi Thi bị ánh mắt sâu sắc của anh nhìn chăm chú đến càng ngày càng ngượng. Người đàn ông này! Rõ là... Người đàn ông này đúng là quá ác liệt rồi! Cô khó xử như vậy, đầu sỏ gây nên còn không phải là anh sao? Mộ Nhã Triết không chút để ý mà thưởng thức sự "ngượng ngùng" của cô, không kéo cô, không ôm cô, cứ trơ mắt nhìn cô chậm chạp từ từ bước xuống xe, cánh tay dài vươn tới, kéo cô vào trong lòng. Nhịn không được hôn lên vành tai của cô, trong lòng anh càng lúc càng vội vàng muốn cô, nhưng mà vẫn cố gắng nhẫn nại, thế cho nên giọng nói, cũng đã lộ ra một đè nén khó hiểu. "Bé con, em chỉ có chút năng lực ấy, hả?" "Anh..." Vân Thi Thi càng xấu hổ giận dữ hơn, giơ tay đánh vào ngực anh. Mộ Nhã Triết cũng không thèm tránh né, mặc cho cô đánh một quyền, đối với anh mà nói, sức lực một nắm tay lực của bé con này, quả thực là bé nhỏ không đáng kể, giống như đang gãi ngứa cho anh. Cánh tay dài của anh duỗi ra, mạnh mẽ nâng cô lên, cánh tay phải hơi dùng lực một chút, ôm cả người cô vào trong lòng mình. So với thân hình 1m88 của anh, cô có vẻ vô cùng nhỏ xinh, cộng thêm cô cũng khá gầy, một bàn tay ôm cô, tựa như ôm một con búp bê vải to lớn, cũng không thấy chút cô sức nào, ôm cô như vậy, căn bản không cần tốn nhiều sức. Bị anh ôm vào, cảm thấy mình giống như đứa bé, trên mặt Vân Thi Thi cùng mềm mại nũng nịu, ngẩng đầu nhìn anh, lại chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của anh, vô cùng đẹp trai, đồng thời, lộ ra kiêu căng tận xương. Sức của người đàn ông này, vô cùng ghê gớm, cô khá gầy, nhưng cũng 48 kg, một cánh tay anh có thể vững vàng nâng cô lên, thật khiến người ta hoảng hốt không thôi! Lúc Mộ Nhã Triết lấy phương thức kì lạ như vậy ôm cô vào khách sạn, mấy phục vụ trong sảnh sửng sốt, trông mong nhìn qua, vừa kinh ngạc, vừa không khỏi cảm thán lực cánh tay kinh người của người đàn ông này. Mấy nhân viên nữ vừa hết hồn, lại vừa thấy hâm mộ. Vân Thi Thi có lẽ không tự hiểu. Nhưng mà người ngoài nhìn thấy, lúc Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cưng chiều kia chỉ nhìn một cái, cũng cảm thấy trái tim sắp hóa tan! Các cô không chớp mắt nhìn một màn này, người đàn ông vô cùng đẹp trai, áo mũ chỉnh tề, cô gái nhỏ xinh yếu ớt, mặt mũi thanh tú, lộ ra vẻ đẹp cổ điển Phương Đông. Hai người cạnh nhau, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật là xứng đôi!