"Anh điên rồi!" Tần Chu khó có thể tin mở to hai mắt nhìn anh ta. "Cô ấy đáng sao? Cô ấy đáng cho anh làm như vậy sao?" Mắt của Cố Tinh Trạch nhìn thắng vào anh, trong mắt chứa đầy kiên định: "Đáng!" Tần Chu sửng sốt, bị anh làm nghẹn lời. Cố Tinh Trạch xiết chặt nắm đấm, dưới ánh trăng, trên gương mặt đẹp mắt của anh ta, là sự kiên định không thể phá vỡ: "Tôi muốn cho cô ấy, cuộc sống hạnh phúc nhất!" Anh sẽ cho Thi Thi, cuộc sống hạnh phúc nhất! "Dù cho... phải trả giá tính mạng của mình vì cô ấy?" Tần Chu nhíu mày, vẻ mặt phức tạp. "Ừ." Một chữ ngắn gọn, nhưng không hề chậm chạp. Trong mắt Cố Tinh Trạch là sự kiên định trước nay chưa từng có. Từ trước tới giờ, anh ta rất ít chủ động làm gì, mới đầu, thích Vân Thi Thi, cũng chỉ giấu sâu trong đáy lòng, bởi vì anh ta không hy vọng, yêu thích của anh ta, mang đến phiền não cho cô. Yêu một người, không giữ lại, nhưng không nên quấy rầy người ấy. Nhưng mà giờ đây, anh không nghĩ như vậy nữa. Nhất là lúc nhìn thấy trong màn hình TV, Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi đi trên thảm đỏ, anh thấy thật không cam lòng! Anh không cam lòng lui buốc, không cam lòng nhường người phụ nữ mà mình yêu thương cho người ta! Cố Tinh Trạch đi đến bên thùng rác, hơi hơi cúi người, trân trọng nâng một bó hoa bách hợp trong thùng rác trong tay. Đây là hoa mà anh ta vốn định tặng cho cô. Tần Chu nhìn bóng lưng cao ngạo của anh, khuôn mặt phức tạp, có một tia bất đắc dĩ. Anh ta hiểu Tinh Trạch, một khi cố chấp lên, không trị nổi. Không khỏi cảm thấy lo lắng cho anh ta. "Tinh Trạch, anh đã nghĩ rõ ràng rồi sao?" Cố Tinh Trạch đưa lưng về phía anh ta, trầm giọng nói: "Ừ! Tôi muốn đoạt Thi Thi về." Tần Chu: "Anh không nghĩ tới lỡ như cô ấy không thích anh thì sao? Anh phải làm sao bây giờ?" Cố Tinh Trạch nghe vậy, xoay người lại, khóe môi nâng lên nụ cười xinh đẹp: "Hẳn là không, tôi sẽ khiến cô ấy yêu tôi." ... Sau khi tiệc tối kết thúc, Vân Thi Thi tìm trong hội trường một vòng, cũng không thấy Tần Chu và Cố Tinh Trạch, không khỏi cảm thấy được nghi ngờ. Đồng thời, trong lòng lại hơi mất mát. Sao Cố Tinh Trạch lại không đến bữa tiệc chứ. Hôm nay cũng không thấy bóng dáng anh ấy, chẳng lẽ, anh ấy không tới thật sao? Hay đã xảy ra chuyện gì? Cô hơi lo lắng. Vốn dĩ, Cố Tinh Trạch mời cô làm bạn gái cùng đi lên thảm đỏ, cô đã đồng ý, nhưng mà giờ lại thất hứa, trong lòng khó tránh khỏi có phần áy náy. Bấm số Tần Chu, cũng là trạng thái không ai nghe mấy. Mộ Nhã Triết ôm cô, hỏi: "Đang tìm ai?" Vân Thi Thi xoay người, bối rối chớp lóe trong ánh mắt, lập tức nói: "Đang tìm Tần Chu." "Tìm anh ta làm gì?" "Tra top chứ gì." Vân Thi Thi liếc mắt nhìn anh. Sao lại hỏi như vậy chứ. "Sao hả, không thể hỏi?" Mộ Nhã Triết ra vẻ hờn giận, lập tức nói: "Đã trễ thế này, chắc là anh ta đã về khách sạn rồi." "Vậy anh ấy cũng nên nói một tiếng với em." "Anh đã nói với anh ta rồi." "Cái gì?" Mộ Nhã Triết dán bên tai cô, mờ ám nói: "Anh nói với anh ta, đêm nay, em thuộc về anh." "Này - -!" Vân Thi Thi cắn răng, hơi giận dữ khi anh nói lung tung như vậy, nhịn không được trợn mắt nhìn anh: "Sao anh lại nói như vậy chứ, khiến người ta hiểu lầm đó!" Mộ Nhã Triết lại mạnh mẽ cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô, lộ ra hờn giận mạnh mẽ. "Hiểu lầm cái gì?" Vân Thi Thi lại không đáp được. Lái xe đã đến. Anh ôm cô, một cánh tay nhận hết sức nặng của cô, ôm cô lên xe, mới vừa lên xe, anh sốt ruột khó nén phủ lên môi của cô lần thứ hai. Kỹ thuật hôn của anh, nghiễm nhiên đã thành cao thủ rồi.