Công ty, nhà, hai điểm trên một đường thẳng, trừ những chỗ đó, thì là đi theo chương trình, bay đến các nơi trên thế giới. Vân Thi Thi ước chừng người duy nhất mà anh ấy đặt vào lòng. Là vì... Thi Thi có thể cho anh cảm giác có nhà sao? Tần Chu lập tức hiểu rõ. Trên người Vân Thi Thi, có sức hấp dẫn khiến người ta thấy ấm áp. Cô nói không nhiều, nhưng mà lúc mỉm cười, lại giống như có thể tiếp thêm sức mạnh cho người khác. Ở gần cô, cảm thấy vô cùng an tâm, vô cùng vững vàng, vô cùng bình tĩnh. Quả thật, có cảm giác của người nhà. Nhưng chỉ có người phụ nữ này, dù thế nào, anh ấy cũng không thể đụng vào. "Tinh Trạch, anh nên lý trí một chút." Tần Chu khuyên bảo: "Cô bé Thi Thi này, tôi cũng rất thích, nhưng, anh nhất định phải nhớ kỹ, đây không phải người mà anh nên đụng vào!" "Anh nhất định phải nhớ kỹ, đây không phải người mà anh nên đụng vào!" Cố Tinh Trạch nhắm hai mắt lại. Tần Chu giống như muốn thôi miên anh ấy: "Cắt đứt tình cảm không nên có này! Tinh Trạch, anh nghe tôi khuyên một câu! Mộ Nhã Triết không phải là người anh có thể chọc vào!" "Dù cho - - " Bỗng nhiên Cố Tinh Trạch cao giọng ngắt lời anh ta, đôi mắt đẹp mở ra, lộ ra dã tâm và dục vọng xưa nay chưa từng có, "Dù cho, tôi trở thành chủ nhân của nhà họ Cố?" Tần Chu sửng sốt, không hiểu rõ ý trong lời nói của anh ta. "Là vì thân phận của Mộ Nhã Triết? Hay là vì quyền thế nhà họ Mộ ngập trời, là một người nghệ sĩ như tôi không thể đối kháng?" Giọng điệu của Cố Tinh Trạch bỗng nhiên hơi kích động, anh mạnh mẽ nghiêng người, gắt gao nắm lấy áo Tần Chu: "Vậy nếu, tôi thay thế anh của tôi, trở thành chủ nhân của nhà họ Cố, thân phận như vậy, có đủ để đấu với anh ta không?" Tần Chu mạnh mẽ che miệng của anh ta lại. "Đừng nói những lời nguy hiểm như vậy!" Anh ta dừng một chút, đột nhiên hạ giọng: "Anh đừng quên, bên cạnh anh, nhà họ Cố cho người trông coi 24 giờ! Lỡ như, trong phòng có máy nghe trộm, lời này của anh bị Cố Cảnh Liên thấy..." Đang nói thì ngừng, không nói tiếp nữa. Cố Tinh Trạch bị che miệng, vẻ mặt lại bình tĩnh, trong mắt không có e ngại, chỉ lạnh lùng trừng anh. Tần Chu hết hồn. Lời nói quyết đoán của Cố Tinh Trạch còn vọng bên tai. - - "Nếu, tôi trở thành chủ nhân của nhà họ Cố, thân phận như vậy, có đủ để đấu với anh ta không?" Anh ấy điên rồi sao?! Vậy mà vì muốn cướp một người phụ nữ từ trong tay Mộ Nhã Triết, không tiếc muốn tranh vị trí gia chủ với Cố Cảnh Liên! Anh ấy điên rồi sao?! Bỗng nhiên Tần Chu nói: "Anh yêu cô ấy bao nhiêu?" "...?" "Anh yêu người phụ nữ kia đến mức nào? Chẳng lẽ anh không để ý sao? Cô ta và Mộ Nhã Triết, có hai đứa con!" Cố Tinh Trạch im miệng không nói. Tần Chu nói tiếp: "Bảy năm trước, nhà họ Nhà họ Mộ mời một cô gái thân thế trong sạch làm người mang thai hộ, sinh hai đứa con. Mà tôi đã sớm đã điều tra xong, bé gái này là Vân Thi Thi! Anh thật sự không ngại sao?" "Vì sao phải để ý?" Cố Tinh Trạch lại thình lình hỏi. Tần Chu chợt ngẩn ra. "Tôi thích cô ấy, quá khứ gì đó, tôi không để ý." Tần Chu: "Phải, anh không để ý, nếu anh kết hôn cô ấy, hai đứa trẻ kia sẽ ra sao?" Cố Tinh Trạch im lặng một lúc lâu, bỗng dưng, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ trở một người cha đủ tư cách của bọn chúng." Tần Chu không tin nổi: "Anh điên rồi?" "Đúng, tôi đã điên rồi!" Cố Tinh Trạch vươn tay ra: "Tần Chu, hiện tại tôi là một kẻ điên, vì cô ấy, tôi dám liều lĩnh đối đầu với thế giới này! Chỉ một Mộ Nhã Triết, thì tính cái gì!"