Cố Tinh Trạch giơ tay lên, ngậm thuốc lá, mạnh mẽ hít sâu một hơi. Nhưng mà một ngụm này, chắc là do hút vào quá mạnh, thế cho nên bị sặc khói, Cố Tinh Trạch che mặt, phát ra một đợt ho khan khiến người ta lo lắng. "Khụ - - khụ khụ..." Khiến người ta lo lắng không thôi. Trong lúc ho khan, ngón tay anh buông lỏng, tàn thuốc rơi xuống thảm trải sàn, trong không khí nháy mắt tràn ngập mùi vị thảm bị đốt rụi. Tần Chu nhéo nhéo mi, bật đèn đặt dưới đất lên, đi qua. Đầu tóc ướt sũng của Cố Tinh Trạch lộ ra dưới ánh đèn. Anh hơi ngạc nhiên nâng mắt, thấy là Tần Chu, ánh mắt hơi hơi âm u. Tần Chu đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, hơi hờn giận quan sát anh, thì thấy cả người anh ướt sũng, nhất là tóc, giống như mới vừa đi ra từ trong bồn tắm, chỉ khoác áo tắm vào, đầu tóc ướt sũng, căn bản không lau, thậm chí lọn tóc còn đang không ngừng nhỏ nước. Tần Chu nhìn, không khỏi đau lòng. Người đàn ông trước mắt này, sao có thể suy sụp đến thế này. Cố Tinh Trạch trước kia, vẫn luôn cao cao tại thượng, lạnh lùng ngạo mạn, không cho phép mạo phạm, giống như một vị hoàng đế, chưa từng lộ ra bộ mặt yếu ớt như vậy của mình. Tần Chu không khỏi cảm thấy đau lòng, đồng thời, cũng không thể hiểu nổi. "Tinh Trạch, sao anh biến thành thế này." Từ khi anh ta kết thúc hợp đồng với Tinh Trạch, trở thành người đại diện của Vân Thi Thi, Cố Tinh Trạch cũng không mướn người đại diện khác. Anh có phòng làm việc của mình, còn sự nghiệp diễn xuất, giao hết cho đoàn đội chuẩn bị. Cố Tinh Trạch miễn cưỡng mở mắt, im miệng không nói, bắt lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút một điếu thuốc ra ngậm trong miệng, muốn đốt lên. Tần Chu tay mắt lanh lẹ lấy thuốc lá trong miệng anh ra, cả giận nói: "Anh hút mấy điếu rồi hả? Còn lấy ra nữa?" Anh ta nói xong, mắt liếc gạt tàn một cái. Mẩu thuốc lá đầy tràn cả gạt tàn, người này, im lặng không nói đã hút bao nhiêu? Tần Chu giận nói: "Không lâu nữa album mới của anh bắt đầu thu, anh không cần cổ họng của mình nữa hả?" Cố Tinh Trạch nặng nề nói: "Đưa tôi." "Không cho hút!" Tần Chu ra lệnh, tịch thu hộp thuốc lá. Cố Tinh Trạch trơ mắt nhìn động tác của anh ta, cũng không mạnh mẽ phản kháng, từ từ nhắm hai mắt mặc cho người mình chìm vào trong ghế sofa, trên mặt là nỗi cô đơn khó có thể che dấu. Tần Chu ngồi xuống đối diện anh, cũng là im lặng thật lâu. Giống như một thế kỷ dài dằng dặc đã đi qua. Bỗng nhiên Cố Tinh Trạch chậm rãi mở miệng. "Yêu một người không nên yêu, làm sao bây giờ?" Có lẽ vì hút thuốc, giọng nói của anh có phần khàn khàn, trầm thấp vỡ vụn, lộ ra vài phần bất lực và mê man. Tần Chu chưa bao giờ thấy anh yếu ớt như vậy. Anh ta nhép nhép miệng môi, nhìn Cố Tinh Trạch một cái thật sâu, gần như tàn nhẫn bật ra: "Vậy thì đừng yêu." "Ừ?" Mắt Cố Tinh Trạch hạ xuống. Tần Chu ép mình vô tình lạnh lùng nói: "Đừng nhớ, đừng nghĩ tới, đừng nhìn, đừng ôm bất kì hy vọng xa vời gì." Cố Tinh Trạch không nói, mặt không chút thay đổi buông rơi hàng mi. Tần Chu lại lãnh khốc nói: "Cắt đứt sạch sẽ thứ chân tình không nên có này." "Cắt đứt sạch sẽ?" Cố Tinh Trạch thản nhiên nói: "Nếu đơn giản như vậy, thì có gì mà không tốt." "..." Tần Chu không nói gì. Cố Tinh Trạch không cam lòng nói: "Đúng là... tôi nhớ cô ấy." "Cô ấy? Là Thi Thi sao?" Tần Chu bất đắc dĩ nâng trán. "Trên đời này nhiều phụ nữ như vậy anh không cần, vì sao phải là cô ấy?" "Cảm giác!" Một lúc lâu sau Cố Tinh Trạch bật ra hai chữ. Tần Chu cảm thấy khó hiểu.