"Ở trước mặt tôi, có cần đau khổ che dấu không? Rõ ràng anh vô cùng thích cô ấy, không phải sao?" Giọng điệu của Tần Chu trở nên mạnh mẽ. Cố Tinh Trạch phiền não nói: "Tôi nói rồi! Tôi không có!" "Anh không có, vậy việc nhận tham gia chương trình 《 Nhật kí yêu đương 》 thì sao?!" Bỗng nhiên Tần Chu lớn tiếng chất vấn. Cố Tinh Trạch ngẩn ra. "Anh nhận chương trình này, chỉ vì trong tiềm thức, muốn mượn chương trình người thật việc thật này, cho dù là giả cũng được, hư cấu cũng không sao, lấy thân phận bạn trai, ở bên cạnh Thi Thi!?" Tần Chu gây sự, Cố Tinh Trạch lại im lặng, cứ ngậm miệng không nói, không nói một lời nào. "Anh không cần lừa mình dối người nữa, được không? Anh yêu Thi Thi, thì có cái gì mà không dám thừa nhận! Nhưng mà, làm bạn bè nhiều năm, tôi chỉ có thể khuyên anh, buông tay thôi! Anh và cô ấy căn bản không có khả năng! Tôi nhìn ra được, Mộ Nhã Triết vô cùng để tâm tới cô ấy, không phải coi trọng bình thường. Anh căn bản không cơ hội!" "..." Cố Tinh Trạch vẫn không nói được một lời như cũ. Tần Chu cũng giận đến không biết làm sao. Trên thực tế, anh ta đã sớm đã nhìn ra, trong tiềm thức Tinh Trạch, có cảm tình với Vân Thi Thi. Nếu là Tinh Trạch trước kia, căn bản không có khả năng nhận kiểu chương trình người thật việc thật như 《 nhật kí yêu đương 》 này, càng không theo đuổi bất kì ngôi sao nữ nào, làm mất nhân khí của anh. Dù việc mượn tiếng tăm của Cố Tinh Trạch tuyên truyền, là do anh ta bày mưu tính kế. Nhưng Tinh Trạch có nguyên tắc của mình. Tần Chu có xem kỳ chương trình đó. Trong ánh mắt Cố Tinh Trạch nhìn Vân Thi Thi, tràn ngập cưng chiều. Dù cách một màn hình, Tần Chu cũng cảm nhận được, Cố Tinh Trạch có tình cảm rất sâu nặng với Vân Thi Thi. Cho dù chỉ là một tiết mục, cũng được. Cho dù chỉ là gặp dịp thì chơi, cũng được. Có thể làm người yêu của người trong lòng mình, hẹn hò với nhau, ôm nhau, nắm tay, những tâm nguyện trong hiện thực căn bản không thể hoàn thành, đều có thể thực hiện trong tiết mục. Đây đại khái là nguyên nhân mà Tinh Trạch nhận lời tham gia chương trình đó! "Lời nói của tôi, anh hãy cẩn thận suy nghĩ!" Tần Chu nói xong câu đó, đẩy anh ấy rồi đi mất. Nhưng mà cho tới bây giờ, cũng không thấy bóng dáng anh ta. Người kia, chẳng lẽ không tới? Tần Chu hơi ảo não, lời anh ta nói lúc nãy giống như quá nặng, lo lắng có thể hay tổn thương đến anh không. Nhưng mà, nếu không nói như vậy, anh ta khó có thể tỉnh táo nhận ra bản thân mình cuối cùng hoang đường cỡ nào. Thi Thi rõ ràng không thuộc về anh ta. Tình cảm không thể miễn cưỡng, anh ta cần gì phải khăng khăng một mực? Nghĩ tới đây, Tần Chu rời khởi hội trường, đi tới khách sạn Cố Tinh Trạch ngủ lại. ... Vân Thi Thi đứng trước bàn ăn, cảm giác thức ăn ngon bày đầy trên bàn thực là phong phú hấp dẫn, nhìn không kịp rồi. Nhìn món này cũng muốn ăn, nhìn món kia thấy cũng có vẻ rất ngon. Vân Thi Thi tham lam chảy nước miếng. Cô chưa ăn bữa tối, đang đói vô cùng. "Mèo nhỏ tham ăn!" Mộ Nhã Triết nhìn dáng vẻ tham lam của cô, không khỏi im lặng. Thấy khóe miệng cô dính bơ, nhịn không được đưa tay lau. "Cô Vân, làm phiền chú ý tướng ăn của cô." Anh cố ý trêu chọc cô. Vân Thi Thi lại hừ một tiếng: "Sợ cái gì." Vừa dứt lời, khóe mắt cô bỗng nhiên thoáng thấy một bóng dáng yêu kiều đi tới chỗ cô. Một cô gái lễ phục tao nhã hoa lệ trên người, một tay đang nâng cốc chân dài, ánh mắt nhìn ra sau cô, trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, hiện rõ dã tâm. Vân Thi Thi ngẩn ra, không khỏi nhìn cô ta, thấy cô ta đi đến trước mặt cô, dừng chân. "Cô..." Vân Thi Thi hơi kinh ngạc nhíu mày, khó hiểu. Charlotte lạnh lùng liếc cô một cái, ngạo mạn nói: "Dân đen, tránh ra!”