Bởi vậy anh lại cảm thấy không có gì phải kiêng kị. Nhưng mà Vân Thi Thi lại có thể cảm nhận những thanh kiếm sắc bén từ bốn phương tám hướng bắn về phía cô, có rất nhiều ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm cô đó! Toàn thân cô đều đã cảm thấy không được tự nhiên. Mộ Nhã Triết ra lệnh: “Há miệng.” Vân Thi Thi bị ép há miệng, được bón món bánh ngọt tiramisu. “Ừm, rất ngọt.” Cô có chút bất ngờ nhíu mày. Mộ Nhã Triết thấy bộ dạng cô hình như cực kỳ thích, cũng nếm thử một miếng. “Ừm, đúng là cực kỳ ngọt.” Tần Chu đứng bên cạnh nhìn thấy che mặt lại. Làm ơn đi… Hai người kia là tình huống gì đây. Thi Thi, em học tập Lâm Chi một chút có được không, trà trộn vào khu khách quý, giống như đinh ốc trong motor, không ngừng đi quanh các nhân vật nổi tiếng, không ngừng khẳng định sự tồn tại của mình. Lại nhìn hai người này, vừa vào hội trường cái gì cũng không nhìn, liền ghé thăm bàn ăn, nhấm nháp mỹ vị rồi! Tần Chu vừa nhìn thấy Vân Thi Thi bưng bánh ngọt, bộ dạng xinh đẹp thưởng thức đồ ăn, càng tức giận hơn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tiệc tối thời trang hội tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng quốc tế, hoàng thất, chính trị, những nhân vật nổi tiếng của nhãn hiệu, đạo diễn quốc tế nổi danh và nhà sản xuất, tùy tiện chọn một người, đều treo rất nhiều danh hiệu lóng lánh bên cạnh, đều là những tài nguyên cầu mà không được đó! Vân Thi Thi lại cứ như bị trúng tà, chỉ nhìn chằm chằm vào đồ ăn ngon, không để ý gì đến cái khác. Tần Chu tức giận đứng dậm chân. Người phụ nữ này sao khờ khạo như vậy chứ! Nhưng mà nghĩ lại, thôi, cứ theo cô đi! Người phụ nữ này mặc dù có chút ngốc, nhưng tốt xấu gì người ngốc có phúc của người ngốc. Tuy không biết tranh giành tài nguyên, nhưng mà nhân vật đứng bên cạnh cô, là tài nguyên khó lường nhất rồi! Mộ Nhã Triết, phàm là một câu của anh, nói muốn nâng Vân Thi Thi lên cao, Vân Thi Thi tuyệt đối có thể bị tài nguyên tốt từ trên trời giáng xuống đập cho choáng váng. Tần Chu hừ hừ, dự định không để ý đến cô, vì thế đi đến hội trường tìm Cố Tinh Trạch. Từ lúc bắt đầu đi thảm đỏ, anh ta hình như không thấy Cố Tinh Trạch. Chắc không phải là… Tâm tình quá xấu, không có đến đấy chứ? Hơn hai tiếng trước, Cố Tinh Trạch cầm một bó hoa bách hợp, đến phòng làm việc ở Louis Vuitton, dựa theo ước định, Vân Thi Thi vốn nên làm bạn gái tham dự thảm đỏ với anh ta, bởi vậy, anh ta đúng hẹn đi tới. Trước đó, anh ta cố ý mua một bó hoa tươi, định đưa cho cô, cho cô bất ngờ và vui vẻ. Thi Thi thích hoa, anh ta nhớ rõ trong lòng. Nhưng mà lúc đến phòng làm việc, Tần Chu vừa mới chuẩn bị đi, cũng không thấy bóng dáng Vân Thi Thi. Anh ta thấy Tần Chu đã có chút ấp úng nói, Vân Thi Thi đã đi rồi. Cố Tinh Trạch cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi lại, đêm nay không phải đã hẹn cô làm bạn gái của anh ta cùng bước lên thảm đỏ rồi sao. Tần Chu lại mờ mịt nói, Thi Thi được Mộ Nhã Triết mang đi rồi. Đêm nay chắc là đi cùng Mộ Nhã Triết bước lên thảm đỏ. Anh ta vừa dứt lời, trong nháy mắt sắc mặt Cố Tinh Trạch lập tức ảm đạm xuống, đôi mắt âm u. Xem ra rất là mất mát. Tần Chu lo lắng không thôi. Cố Tinh Trạch lại mặt không chút thay đổi hỏi han: “Mộ Nhã Triết đến đây lúc nào?” “Tôi cũng không rõ lắm.” “Anh ta mang Thi Thi đi sao?” “Ừ…” Tần Chu thấy vậy, nhịn không được nói: “Tinh Trạch, buông tay đi!” Cố Tinh Trạch nâng mắt, nhìn về phía anh ta, nhưng mà trong mắt là khó hiểu: “Buông tay sao?” “Tôi nhìn ra được, anh cực kỳ thích Thi Thi, đúng không?” Tần Chu cẩn thận thăm dò, sợ làm anh ta đau lòng. Cố Tinh Trạch lại cười mỉm, phủ nhận: “Không có, tôi chỉ là cực kỳ hưởng thụ cảm giác bên cạnh cô ấy, cực kỳ an tâm, cực kỳ yên lòng.”