Vân Thi Thi hơi vùng vẫy, thế nhưng chỉ một giây sau, cả hai tay cô đã bị anh giữ chặt, trong lúc cô còn kháng cự, anh đã đi vào bên trong cô từ phía sau. Không có quá trình chuẩn bị, ra vào có phần khó khăn, thế nhưng với kỹ xảo của anh, thân thể của cô dần không còn căng chặt nữa. Anh đè lên người cô, hô mưa gọi gió một hồi lâu, đến lúc cả người cô đã xụi lơ, anh mới phát tiết toàn bộ ở trong người cô. Đợi đến khi xong xuôi, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy hai chân mình mềm nhũn đến mức không đứng lên nổi. Vân Thi Thi khẽ cắn môi, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, chỉ có thể để mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Mộ Nhã Triết ôm cô đến ghế sô pha, cẩn thận giúp cô lau sạch người. Trong phòng thay quần áo có một bồn nước, anh cố ý dùng khăn thấp nước nóng lau cho cô. Vân Thi Thi chỉ nghĩ tới chuyện vừa rồi anh không dùng biện pháp an toàn, lập tức ngồi dậy nhìn anh chằm chằm. "Này, vừa rồi anh..." Mộ Nhã Triết dù bận vẫn ung dung nhướng mày, có chút khó hiểu nhìn cô: "Hử?" "Anh mang... mang cái kia không?" Khuôn mặt Vân Thi Thi đỏ bừng, hỏi. "Không có." Giọng điệu của Mộ Nhã Triết hết sức đúng lý hợp tình. Vân Thi Thi thẹn quá thành giận: "Không có? Tại sao anh không dùng biện pháp an toàn?" Nói xong, cô bắt đầu giơ ngón tay ra đếm: "Kỳ sinh lý lần trước của em là... Kỳ an toàn hẳn là..." Tính toán một hồi lâu, cô đưa tay ra vỗ gáy, rầu rĩ nói: "Hôm nay không phải kỳ an toàn của em." Trên mặt Mộ Nhã Triết lộ ra biểu cảm thấy chết không sờn: "Thôi!" Mộ Nhã Triết vừa nói xong, cô thật sự suy xét: "Chờ lát nữa mua thuốc uống." Anh nổi giận: ""Không được!" "Tại sao lại không được?" "Uống thuốc không tốt cho cơ thể." Vân Thi Thi lập tức phản bác lại: "Này, tại sao anh không chịu nói lý thế hả, nếu không phải là anh không dùng biện pháp an toàn thì em cần phải uống thuốc tránh thai sao? Nếu như không uống sẽ rất nguy hiểm! Không nay không phải kỳ an toàn của em..." "Sợ cái gì?" Mộ Nhã Triết nhíu mi, không hiểu tại sao cô lại phải buồn bực chuyện này: "Đâu phải là anh không chịu trách nhiệm." Vân Thi Thi giật mình, lại nghe anh nói: "Nếu như mang thai thì em ở nhà yên tâm dưỡng thai." Anh nằm mơ cũng muốn cùng cô sinh thêm một đứa bé nữa. Tốt nhất là sinh một cô công chúa nhỏ. Anh thật sự rất hy vọng cô sẽ sinh cho anh một đứa con gái, anh rất thích con gái, nếu như cô sinh con gái thì anh chắc chắn sẽ nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều tận trời. Vân Thi Thi sửng sốt một lúc lâu, kiên quyết nói: "Em không." "Em không?" Mộ Nhã Triết nguy hiểm híp híp mắt, sắc mặt có chút vẻ giận dữ. "Dựa vào cái gì mà phải sinh con cho anh? A... Anh cho rằng con chỉ cần anh muốn sinh là sinh sao? Sao không hỏi ý kiến em? Em không muốn sinh!" Vân Thi Thi không vui nói. Mộ Nhã Triết bắt lấy chân cô: "Em không muốn sao?" Người phụ nữ này không muốn sinh con? "Đúng vậy, em không muốn." "Tại sao?" "Không tại sao cả!" Vân Thi Thi yên lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Hiện tại sự nghiệp của em đang đi lên, em muốn xây dựng sự nghiệp trước, những chuyện khác tạm thời gạt sang một bên, để sau hẵng nói." "Không được!" Giọng của Mộ Nhã Triết không vui: "Cái mà em gọi là sự nghiệp, chẳng lẽ là đóng phim sao? Hay là giống như hôm nay, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, bị một đám phóng viên nhà báo liên tục bám theo?" Nếu sự nghiệp trong miệng cô chính là như thế này thì anh không đồng ý.