Người đàn ông này trừ bá đạo chuyên chế thì không có một chút khuyết điểm. Mặc dù có bá đạo một chút, nhưng đôi khi lại rất đáng yêu. Mộ Nhã Triết bỗng nhiên chuyển mắt qua, liếc cô một cái. Vân Thi Thi chột dạ, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, giãy giụa muốn cầm lấy áo tắm trong tay anh rồi đứng dậy: "Tự em làm! Em có thể mặc không cần anh..." Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, vỗ tay cô. Vân Thi Thi ăn đau cũng hừ một tiếng, ủy khuất xoa xoa mu bàn tay hơi hồng do bị anh vỗ vào, tức giận trợn mắt nhìn anh. Người đàn ông này dùng lực thật mạnh. Khẽ vỗ thôi mà cũng khiến tay cô ửng hồng. "Em tự mặc được!" Cô không phục lại lần thứ hai vươn tay ra, anh vẫn không cho phép, như lần trước vỗ tay cô. "Anh mặc cho em." Không phải câu hỏi mà là câu mệnh lệnh. Anh tựa hồ như rất hưởng thụ cảm giác thay cô mặc quần áo, thấy Vân Thi Thi còn muốn nói gì, mi tâm anh nhăn lại, không nói một câu nhưng cả người lại toát ra khí thế không giận mà uy. Vân Thi Thi khẽ cắn môi, nhịn không được lần thứ hai trợn mắt trừng anh. Cái trừng này vốn dĩ thể hiện cô rất tức giận, nhưng dưới ánh mắt của anh lại thấy quá mê người, vì thế, anh đột nhiên cúi đầu, hung hăng gặm cắn môi cô, hôn sâu, hơi thở vô cùng mạnh mẽ, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Dưới ánh mắt uy hiếp của anh, Vân Thi Thi chỉ có thể ủy khuất, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Vừa mặc áo tắm cho cô vừa phục vụ cô, còn không quên nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô. Vân Thi Thi giận mà không dám nói gì, mặc cho anh cần anh cứ lấy, huống hồ, hiện giờ cô cũng không còn sức chống cự lại anh nữa. Anh mặc áo tắm cho cô xong, lại vỗ vỗ cái mông của cô. "Muốn ăn gì?" "Ừ?" Tinh thần Vân Thi Thi đã sớm bay xa, thấy anh hỏi mới khôi phục lại suy nghĩ, cô trầm ngân giây lát mới nói: "Em... Cái gì cũng muốn ăn, có được không?" Mộ Nhã Triết: "..." Quỷ tham ăn! Mộ Nhã Triết đi đến phòng khách, gọi một vài món ăn tinh xảo. Rất nhanh, phục vụ liền nhấn chuông cửa, lục tục mang món ăn vào. Lúc Vân Thi Thi đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thoáng qua phòng ăn thì thấy, trên bàn ăn đặt hai giá nến tinh tế, trong ánh sáng ấm áp, trên bàn cơm đặt khoảng 10 món ăn. Cô chỉ nhìn thoáng qua, bụng liền réo một tiếng, cảm giác thật đói bụng. Mỳ Ý bơ sữa... Hoa sen trắng chần mềm... Ốc sên hấp tiêu chuẩn... Bò bít tết Felix... Trời ạ! Vân Thi Thi chỉ cảm thấy nước miếng đang ứa ra trong miệng, cô hung hăng nuốt một ngụm, không dễ dàng gì mới duy trì được tư thế rụt rè mà không bổ nhào xuống. Mộ Nhã Triết đi tới sau lưng cô, ôm lấy bờ vai cô, trêu chọc: "Như thế nào? Sốt ruột khó kìm nén..." "..." "Người phụ nữ ngốc nghếch, phải rụt rè một chút..., thục nữ một chút." "Uh`m." Vân Thi Thi ngồi ở trước bàn ăn, Mộ Nhã Triết cũng ngồi xuống theo. Hai người đối mặt nhìn nhau. Vân Thi Thi bỗng nhiên cười đến cong mắt: "Lần đầu tiên em được hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến!" Mộ Nhã Triết nhíu mày, lại bật cười: "Giờ đã không còn gọi là bữa tối nữa!" "Bữa khuya dưới ánh nến..." "Nếm thử xem." Mộ Nhã Triết lười biếng, một tay chống má, ánh mắt ý bảo: "Đây chính là những món ăn chính tông nha." Tuy hương vị không thể sánh trong nước nhưng cũng rất chính tông. Vân Thi Thi gật đầu, nhìn một bàn đồ ăn phong phú đã sớm thèm đến chảy nước miếng rồi.