Sắc mặt An Địch rất là không vui, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, cô chính là muốn làm khó dễ tôi sao? Biết rõ sắp phải tiếp nhận phỏng vấn, muốn làm tốt, vì sao trước đó không đánh cho tốt đi, là chờ tôi tới để làm khó sao?" "Tôi cũng là vừa mới nhận được thông tin cuộc phỏng vấn này, trước đó tôi không hề biết!" Vân Thi Thi dừng một chút, ôn hòa nói: "Bất kể là cô hay là tôi, phỏng vấn đều là một công việc, cho nên, cô không cần thiết phải có thái độ như này với tôi. Nếu như cô muốn tôi tự đánh phấn trước, vậy được, tôi làm, những thứ khác thì giao lại cho cô!" Cô đã nói như vậy, nhưng An Địch căn bản là không thèm cảm kích, liếc mắt, sự châm chọc trong mắt đã ít đi một ít. Chỉ là sắc mặt vẫn vô cùng thờ ơ. Vân Thi Thi đi đến phòng hóa trang, mọi thứ đã được chuẩn bị tỉ mỉ. Chất da của cô rất tốt, như những ngôi sao khác, họ đều hận không thể chát thêm năm lớp phấn lên mặt mình, nhưng mà cô thì chỉ cầm một lớp phấn nhẹ đã vô cùng hoàn mỹ rồi. Vì vậy rất nhanh sau đó, Vân Thi Thi liền đi ra. An Địch lại càng hoảng sợ: "Sao lại nhanh như vậy?" "Xong rồi." An Địch nhíu mày, trêu chọc nói: "Cô không cần phải làm cho có lệ như vậy. Tốt xấu gì cũng là giơ mặt của mình lên ống kính, qua loa như vậy thật sự không cảm thấy gì sao? Nếu như sau cuộc phỏng vấn này cô có động thái tốt, sẽ có bao nhiêu lợi ích đâu. Còn về một số người dốt nát cho là mình đẹp trời sinh, không cần đánh dày, haha! Kết quả, không biết sẽ có bao nhiêu nhục nhã phải nhận về đâu." Vân Thi Thi nhăn mặt: "An Địch, cô có muốn nhìn thử xem, tôi thật sự có kém như vậy sao?" An Địch không nhịn được nói: "Vào vị trí đi, tôi sẽ bắt đầu vào việc, dù gì cũng là mặt cô phải lên báo, dù có không tốt cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.” Nói xong, cô ta liền đánh mắt, khẽ liếc Vân Thi Thi một cái. Vân Thi Thi ngoan ngoãn đi vào ghế. An Địch đi tới, ngẩng đầu, nhìn thấy trong kính, một dung mạo thanh lệ thoát tục. Trong suốt như ngọc, vô cùng mỹ lệ. Tuy là chỉ đánh qua một lớp phấn mỏng, nhưng vô cùng hòa hớp với nước da, cũng chẳng trang điểm, ngay cả vài đường cơ bản cũng chưa động tới. Vậy mà nhìn lại, khí chất thoát tục trên người cô cứ tự nhiên mà hình thành, không nhiễm bị trần, vô cùng mỹ lệ. Cô ta bỗng nhiên cảm thấy da mặt mình nóng hừng hực, giống như vừa bị người ta bạt tai. Lúc này, sự thực trước mắt, cô ta không muốn cũng phải thừa nhận, có một số người thật sự là có tư chất trời sinh. Mặc dù chỉ là lớp phấn nhẹ, cũng có thể chói lọi. An Địch có chút không cam lòng, cắn môi, bắt đầu trang điểm. Mặc dù cô ta có chút thành kiến với Vân Thi Thi, nhưng khi bước vào chuyện nghề nghiệp, lại vô cùng chuyên nghiệp. Tuy là tích cách cô ta có chút cao ngạo, nhưng lại vô cùng có cái tâm, nhiệt huyết trong nghề. Thái độ của cô ta vô cùng nghiêm túc, không có một chút qua loa nào. Lần này cũng là tổ chức lớn, lấy phong cách thanh thuần làm chủ đề. Vì vậy, An Địch quyết định áp dụng lối trang điểm Nhật hệ thủy tinh, đó là một vẻ đẹp không hề đơn giản. Bất kể là độ hồng ở má, đều phải tự nhiên vô cùng, tỏa sáng tưới mát. Thanh thuần, mỹ lệ, dù chỉ là một cái nhăn mày hay một nụ cười mỉm, cũng phải hiện ra được dáng dấp đẹp đẽ khiến người ta chú ý. Phảng phất có chút thanh xuân vườn trường, mối tình đầu ngây thơ mà đẹp đẽ, đại khái chính là như vậy.