Lúc này, bóng đêm đã sâu rồi. Ngoài cửa sổ là một mảnh tối đen, trên bầu trời không có ngôi sao nào, chỉ có một vầng trăng sáng, đang dần dần bị mây đen che mất. Đầu giường còn một chiếc đèn ngủ đang sáng. Anh đi qua, nhìn người trên giường, giờ phút này cô đang ngủ say sưa. Đệm chăn có dấu vết được người ta nhẹ nhàng dém kĩ. Xem ra, lúc nãy hẳn là Hữu Hữu đã đi vào, dém chăn cho cô. Đứa bé thân thiết này, luôn luôn giấu kín tình cảm của mình dưới đáy lòng. Cô gái nhỏ hạnh phúc này, nếu biết con trai của cô yên lặng làm nhiều việc cho cô như vậy, nhất định sẽ vô cùng cảm động. Nhưng Hữu Hữu lại không cho cô biết, một phần tình cảm êm ái này, được cất giấu kĩ càng, đứng ở chỗ mà cô không phát hiện được, lặng yên bảo vệ cô. Mộ Nhã Triết lên giường, hơi hơi nghiêng người, ôm cô vào lòng. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, sợ làm phiền cô, để đầu của cô gối lên cánh tay mình, ngón tay mơn trớn gương mặt cô. Mộ Nhã Triết hạ mất, tầm mắt rơi trên khuôn mặt cô. Lúc này, người trong lòng lẳng lặng ngủ say, vẻ mặt yên tĩnh dịu dàng, giống như năm tháng thế gian, ấm áp tốt đẹp. Mặt mũi của cô, trong lúc an tĩnh, lại càng xinh đẹp động lòng người. Nhưng mà vẻ xinh đẹp này, không sắc xảo, cũng không chói mắt, vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, yên tĩnh, chỉ có khẽ khàng nhìn thoáng qua, mới có thể phát hiện, trong sự xinh đẹp của cô, che dấu một phần ý vị khiến người ta phải sa vào! Một cái chớp mắt, dù là nhịp tim của anh, cũng không bị anh khống chế, tự động yên tĩnh lại. Sợ tim đập quá mãnh liệt, sẽ làm phiền người đang trong giấc mộng là cô. Người trong lòng anh, khiến trong lòng anh sinh ra sinh một loại tình cảm kì diệu. Đó là cảm giác, muốn mang đến trước mặt cô rồi dâng hiến cho cô tất cả mọi thứ quý giá nhất tốt đẹp nhất trên thế gian này! Nhưng mà cùng lúc đó lại mâu thuẫn cảm thấy, vật quý giá nhất tốt đẹp nhất thế gian này, hiện giờ không phải đang ở trước mặt anh, yên tĩnh ngủ say sao? Đại khái, trong mắt anh, trên đời này không có bất kì thứ gì, có thể quý giá hơn cô Bên tai vẫn còn vang lên những lời của Hữu Hữu - - "Ở trong mắt con, mẹ tựa như báu vật quý giá tốt đẹp nhất trên thế giới này! Mẹ là món quà tuyệt vời nhất mà trời ban cho con! Cho dù phải đối đầu với cả thế giới, con cũng sẽ bảo vệ mẹ chu toàn! Nếu cha yêu mẹ, xin cha nhất định phải sắp xếp thỏa đáng! Đừng để mẹ phải chịu cảnh nghèo khổ, đừng để mẹ phải chịu cảnh không có chỗ dựa dẫm!" "Được." Mộ Nhã Triết kìm lòng không đậu mở miệng. "Anh nhất định sẽ sắp xếp thật thỏa đáng cho em." Anh hơi hơi vuốt cằm, dán bên tai cô, dịu dàng mở miệng: "Thi Thi, anh theo đuổi em, có được không?" Câu hỏi của anh, dịu dàng yên tĩnh. Nhưng mà hiện giờ cô đang ngủ say, dù thế nào, cũng sẽ không đáp lại anh. Mộ Nhã Triết mỉm cười, tắt hết đèn, ôm cô vào lòng. Ôm lấy cô, lúc này, cùng ngủ, cùng mơ. Sáng sớm, lúc Vân Thi Thi thức dậy, ngoài cửa sổ đã là bình minh. Chỉ là do có bức màn dày nặng, ánh sáng trong phòng chỉ mờ mờ. Cô mở mắt ra, thì trông thấy vẻ mặt yên bình lúc ngủ của Mộ Nhã Triết, ngẩn ra, đồng thời cảm thấy hết sức ấm áp. Không biết anh về lúc nào, cũng không biết anh đi vào giấc ngủ lúc nào. Nhất định là rất khuya mới được nghỉ ngơi. Anh ôm lấy vai cô, lòng bàn tay lẳng lặng đặt trên vòng eo của cô, khá nặng, lại khiến cô dễ dàng cảm nhận được sự ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay anh. Chuyện hạnh phúc nhất trên đời, không có gì ghê gớm, chỉ cần thức dậy nhìn thấy anh. Sáng sớm, vừa mở mắt ra, lập tức nhìn thấy anh, thật tốt! Bắt đầu ngày mới, bởi vì có anh, tâm trạng vô cùng tốt đẹp.