Ở trước mặt Mộ Nhã Triết, cậu đều tỏ ra lạnh lùng, nhưng mà thật ra cậu đã sớm công nhận người cha này. Là vì yêu ai yêu cả đường đi! Cũng bởi vì Mộ Nhã Triết đủ ưu tú, cho nên mới có thể nhận được sự công nhận của cậu! Mộ Nhã Triết chỉ cảm thấy ngực của mình như bị ai đó đánh mạnh một cái, nứt ra một đường, một dòng nước ấm áp ồ ạt tiến vào, thế cho nên đứng lặng giữ đêm khuya gió buốt cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại còn thấy toàn thân ấm áp. Hữu Hữu lạnh lùng hừ khẽ, nhìn bộ dạng Mộ Liên Tước sống không bằng chết, nhàn nhạt nhếch môi: "Ông tư, còn hai viên đạn nữa, ông chịu được không?" "..." "Hai phát súng này, là tôi trả thay cho ông nội bà nội mà tôi chưa từng gặp mặt!" Hữu Hữu nói xong, lại là "pằng pằng" hai phát, nhắm thẳng ngực ông ta. Chỉ cách tim một tấc. Mộ Liên Tước bất tỉnh nhân sự! Xung quanh lập tức vắng lặng, yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng gió rít lên từng hồi. Cả người Mộ Lâm Phong cứng ngắc như đá, cự kỳ sửng sốt! Hữu Hữu vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng, tim đập loạn nửa nhịp, sau đó tầm mắt lại khôi phục tiêu cự! Nhưng mà, khi ánh mắt chạm đến đến thân thể xụi lơ đầm đìa máu trên mặt đất, lúc này cậu mới giật mình, vừa rồi cậu rốt cuộc làm cái gì? Cậu giết người...? Cậu nổ súng, giết người... Đây là lần đầu tiên tay cậu dính vào thứ máu bẩn thỉu này, nhưng mà trong lòng cậu lại biết rõ, một khi đã dính vào thì khó có thể rửa sạch được. Hữu Hữu hít sâu một hơi, thật lâu sau mới yên lặng buông tay, khẩu súng rơi xuống rơi trên mặt đất. Mộ Nhã Triết đi tới, ôm cậu vào trong ngực, bàn tay to nhẹ nhàng đặt trên đôi má cậu, lúc này mới thấy khuôn mặt Hữu Hữu đang tái mét. Vừa rồi cậu quá kích động, không hiểu rõ chuyện mình đang làm rốt cuộc là có ý nghĩa như thế nào! Đến khi cậu phản ứng kịp lại có cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy! "Bảo bối, làm sao vậy?" Mộ Nhã Triết đau lòng ôm lấy cậu, ngón tay thon dài xoa xoa sườn mặt cậu, vô cùng đau lòng. Vừa rồi, anh nên ngăn cản con trai mới đúng! Nhưng mà cho dù là anh cũng bị bộ dạng lạnh lùng kia của Hữu Hữu doạ sợ, khó lòng đứng ra ngăn cản được cậu. Hữu Hữu quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Con đã giết người." Bình tĩnh, như đang kể chuyện. Chu Tước đi đến bên người Mộ Liên Tước, ngồi xổm xuống, dò xét hơi thở của ông ta, đầu ngón tay chạm đến đến một hơi thở mỏng manh. Rất yếu, nhưng, còn có một tia hô hấp. Chu Tước nâng mắt nói: "Còn sống!" "Giết ông ta." Vân Thiên Hữu mặt không chút thay đổi mà nói: "Nếu ông ta thật sự muốn chết, vậy cứ để cho ông ta được chết một cách thoải mái đi." Chu Tước nghẹn lời, trong lòng lại nhủ thầm, tổng giám đốc Vân, cậu đã hành hạ người ta hành hạ thê thảm đến như vậy, lúc này lại nói để cho ông ta chết một cách thoải mái... Bỗng nhiên cảm thấy Mộ Liên Tước thật đáng thương! Chu Tước đồng tình nhìn Mộ LiênTước một cái, âm thầm oán: Ông không đắc tội ai lại đi đắc tội đệ nhất tiểu ma vương của tập đoàn Cự Phong, chết sớm siêu sinh sớm đi. Hữu Hữu bỗng nhiên nói một câu: "Cô cực kỳ thương xót ông ta?" Chu Tước vội vàng lắc đầu. "Giết ông ta đi!" Hữu Hữu ra lệnh lần nữa, đôi mắt đen vô cùng mê người.