"Đừng..." Mộ Liên Tước đau đến mức kêu lên một tiếng, trên mặt trắng bệch. Ông ta quằn quại trên đất một hồi, đau đến chết lặng, bị cậu chà đạp một phen, hơi thở chỉ còn mong manh, nhưng mà một cước này đạp xuống quả thực khiến ông ta sống không bằng chết, đầu va vào đất, ý nghĩ muốn chết chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này! Cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, sống còn khổ hơn cả chết! Hữu Hữu lại bắn một phát nữa. "Đây là tôi trả thay cho anh tôi!" Mộ Dịch Thần bị thương khắp người, mặc dù không phải do chính ông ta gây ra, nhưng cũng là do ông ta mà có! "Ầm - -!" "Đây là thay mẹ tôi trả lại cho ông!" Mẹ rơi vào trong tay ông ta, bị nhục nhã, bị hành hạ, chịu nhiều thống khổ, làm sao một phát súng có thể trả hết nợ! Hữu Hữu híp híp mắt, ánh mắt rét lạnh. "Ầm - -!" Hữu Hữu trừng mắt, gằn từng chữ: "Đây là, thay cha tôi trả lại cho ông!" Mộ Liên Tước ho ra máu, cả người co giật liên tục. Mộ Nhã Triết ngẩn ra, sau đó lại nhanh chóng cảm thấy ấm áp! Con trai anh, vì anh mà báo thù! Mộ Nhã Triết vừa thấy ấm áp vừa xúc động, bị vẻ ngoài lạnh lùng của Hữu Hữu làm cho cảm động! Từ trước tới giờ, Hữu Hữu vẫn luôn là đứa con trai ngoan ngoãn của Vân Thi Thi. Nhưng mà cậu lại rất ngạo mạn, trong lòng cậu chỉ có một mình Vân Thi Thi, chỉ che chở cho một mình cô. Hiện giờ, Mộ Nhã Triết lại ở trong lòng cậu. Trước giờ, trong lòng Hữu Hữu chỉ thừa nhận mỗi Vân Thi Thi. Trừ cô ra, Lý Cầm, Vân Na, thậm chí là Vân Nghiệp Trình - người mà Vân Thi Thi vẫn luôn coi như cha ruột, cậu nhóc cũng chỉ xem như người qua đường. Trong lòng cậu, trên đời này, mẹ là tốt nhất! Mẹ là người quan trọng nhất, là người vô cùng đặc biệt, không ai có thể thay thế! Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cậu và mẹ đã sống nương tựa lẫn nhau, mẹ là sinh mệnh của cậu. Có lẽ, phần tình cảm này của cậu rất đặc biệt, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy rất khó hiểu, nhưng mà bảy năm qua, sở dĩ Vân Thi Thi chiếm vị trí đặc biệt như vậy ở trong lòng cậu không chỉ vì tình cảm máu mủ mà còn do sự gắn bó suốt nhiều năm trời. Nhưng mà Mộ Nhã Triết, người cha này của cậu giống như là thiên thần vậy, không hề báo trước, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở trước mặt cậu! Đột nhiên cậu từ một đứa trẻ của một gia đình đơn thân trở thành một người có cha có mẹ, có gia đình ấm áp hoà thuận. Nhưng mà đối với người cha này, cậu lại rất bài xích, kháng cự! Mới đầu, cậu không muốn thừa nhận rằng cậu cũng có cha. Có cha thì sao? Cậu chỉ cần một mình mẹ là đủ. Nhưng mà, ở chung lâu ngày, tình cảm cha con dần tốt lên, Mộ Nhã Triết rất thích đứa con này, mà Hữu Hữu cũng dần dần bắt đầu tiếp nhận, sau đó là chấp nhận anh! Cho tới hôm nay, con trai đã hoàn toàn công nhận anh! Người ức hiếp mẹ là mắc tội không thể tha thứ, chết cũng không đáng tiếc! Vì vậy, coi thường cha cũng không thể tha thứ! Chỉ là, trước giờ hữu Hữu đều không thể hiện tình cảm ra ngoài, cậu vẫn luôn sống hướng nội, cho dù vô cùng yêu mến một người thì cũng không phô trương thể hiện mà chỉ yên lặng che chở và bảo vệ.