Mộ Liên Tước kêu lên một tiếng đau đớn, viên đạn này được ngắm bắn từ khoảng cách một trăm mét, lực sát thương hết sức kinh người, xuyên thấu qua tay cổ tay, dường như muốn nổ tung cả bàn tay ông ta! Máu tươi bắn tung tóe, máu thịt lẫn lộn! Hữu Hữu chỉ nghe thấy có một tiếng nổ lớn vang lên bên tai, sau đó nhất thời mất đi thính giác. Mộ Liên Tước cảm giác được viên đạn xuyên thẳng qua cổ tay, sau đó là cảm giác đau đớn như thể toàn bộ xương cốt đều vỡ vụn, một cánh tay hoàn toàn mất cảm giác, khẩu súng lập tức rơi xuống đất. Chu Tước tiến lên, động đậy mũi chân đá bay khẩu súng, sau đó lập tức ôm lấy Hữu Hữu, đưa cậu đến nơi an toàn. "Vút"... Lại là một tiếng vang xé không khí. Bụng Mộ Liên Tước bị đạn xuyên thủng! Hiện giờ ông ta đang bị mấy tay súng bắn tỉa vây quanh! Ước chừng có năm người cầm súng bắn tỉa đang chĩa thẳng vào ông ta! Chỉ cần ông ta có hành động bất lợi với Hữu Hữu, nhất định sẽ bị bắn! Mộ Liên Tước thống khổ rên một tiếng, chỉ cảm thấy cả người dường như đều đã mất đi độ ấm, cơn ớn lạnh kéo đến từng đợt từng đợt, dồn lên từ lòng bàn chân, xẹt qua lưng, đánh vào tim, lạnh đến mức khiến cho ông ta mất cảm giác! Ở vị trí bị bắn trên bụng, mới đầu ông ta chỉ cảm thấy tê dại, sau đó nhanh chóng cảm nhận được đau đớn nơi miệng vết thương! Cơn đau càng lúc càng lan rộng khắp toàn thân. Ngay sau đó, chất lỏng sền sệt theo miệng vết thương chảy ra, nhuộm đỏ một mảng trên quần áo! Mộ Liên Tước mở to đôi mắt đầy vẻ khó tin, mọi việc diễn ra đột ngột như thế, thậm chí ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy trời đất mù mịt rồi! Ông ta lấy tay lau một cái, thế nhưng lúc giơ tay lên, lòng bàn tay đã đỏ sẫm một mảnh! Là máu? Ông ta không hề nghe thấy tiếng súng, chỉ cảm thấy từ phía sau lưng truyền đến tiếng xé gió, ngay sau đó, ông ta đã trúng đạn! Chẳng lẽ, ở cách đây rất xa cũng có lính bắn tỉa mai phục? Mộ Liên Tước ngây người, lúc này có chút thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc! Ông ta xoay người, bịt chặt miệng vết thương, hai mắt đỏ bừng như máu! Nhưng khi ông ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mộ Nhã Triết cùng với vẻ cợt nhả khi nói chuyện với Hữu Hữu liền bừng tỉnh, hiểu rõ mọi chuyện! Thì ra, ông ta đã sớm không còn đường để chạy rồi! Thì ra, chính ông ta đang bị đùa giỡn! Tên nhóc này rõ ràng là đã tính toán toàn bộ, vừa rồi còn tỏ vẻ khiếp sợ trước mặt ông ta như vậy, chẳng qua chỉ là đang giả ngây giả dại mà thôi! Hèn hạ! Khốn nạn! Mộ Liên Tước tức giận đến mức mở miệng mắng to: "Hèn hạ! Tao lại bị tên nghiệt súc mày gài bẫy?" Hữu Hữu lạnh lùng nhìn thoáng qua, lập tức mỉm cười, tao nhã mà nói: "Ông tư à, là chính ông ngu xuẩn, dựa vào trình độ này của ông, tôi cũng chẳng thèm đùa giỡn với ông làm gì. Thật là chẳng thú vị chút nào hết!" Dứt lời, cậu thờ ơ xòe lòng bàn tay ra, vẻ mặt lạnh lùng: "Chu Tước, đưa cho tôi!"" Chu Tước lập tức ngầm hiểu, đi lên phía trước, rút một khẩu súng từ bên cạnh hông ra, đặt vào tay cậu.