Cô còn tưởng cậu nhóc này bị dọa sợ chứ, không nghĩ tới, lại nói một câu như vậy, thật làm cho người ta dở khóc dở cười. Bỗng dưng, Hữu Hữu lại làm ra vẻ ông cụ non tuyên bố một câu ra vẻ chí lý, nghiêm trang: “Trẻ con, vẫn nên uống ít coca cola một chút.” Vừa nói vừa đặt lon coca sang một bên. Dáng vẻ lão thành như lão cán bộ kỳ cựu. Chu Tước: "..." Tiểu gạo nếp này, thời điểm khẩn cấp thế này còn lãnh đạm nói lời hài hước được, thật sự là đủ rồi. “Được, tôi hiểu.” Chu Tước gật đầu. Đội quân Mộ Lâm Phong điều tới rất nhanh bao vây hiện trường, hoàn toàn khống chế, nắm cục diện trong tay! Có điều, Hữu Hữu chưa từng nghĩ đến, chính là, Mộ Lâm Phong lại tự mình tới đây. Theo tính toán của ông, vốn định sắp xếp chỗ cho Mộ Liên Tước, chờ lúc tờ mờ sáng, đưa ông ta tới sân bay, ngồi chuyến bay thẳng về San Francisco. Đúng như ông dự liệu, quả nhiên Mộ Nhã Triết động thủ, nhưng không ngờ được là người của Mộ Nhã Triết có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ dựa vào một nhóm hơn chục người, lại có thể nhẹ nhàng cướp người đi. Mộ Lâm Phong cảm thấy rất nhục nhã. Canh giữ ở trụ sở chính, đều là những tinh anh trong quân đội, uy phong lẫm liệt, lại bị một nhóm hơn mười người cứ vậy mà đạp xuống đất, ông có thể không tức giận sao? Vì vậy, lần này ông ta cố ý phái tới toàn là những tinh anh từ bộ đội đặc chủng, toàn là người có năng lực cao, được huấn luyện nghiêm chỉnh, thực lực hơn người. Xe dừng lại, sau khi khống chế được tình hình, dưới sự bảo về của quân lính, Mộ Lâm Phong xuống xe! Mới vừa xuống xe, ông ta đưa mắt quan sát bốn phía một lượt, sắc mặt âm trầm, lập tức có người tiến lên báo cáo: “Thủ trưởng! Hiện trường đã được khống chế, hết thảy đều nghe theo chỉ thị của ngài!” “Người đâu?” “Ở trong xe này!” Cấp dưới của ông ta đứng thẳng tắp bên cạnh, chỉ vào một chiếc xe màu bạc được vũ trang đầy đủ cách đó không xa. Hữu Hữu nhìn xuyên ra ngoài cửa xe, nhìn thấy Mộ Lâm Phong, trong lòng cười lạnh một tiếng. Cái ông chú hai này, uy phong cũng thật lớn! Chẳng lẽ điểm chung của những người có bối cảnh, tính tình đều như vậy, chưa làm cái gì, nhưng cứ phải tới bày ra dáng vẻ này cho người ta nhìn một chút, ha ha! Lại còn làm trò đưa người tới. Người của đội phó Chu bên kia thấy cục diện trước mắt, tất nhiên cũng không dám manh động. Lúc này mà cứ lấy cứng chọi cứng, họ cũng không được lợi gì. Lúc trước Mộ Nhã Triết ra lệnh, nhất định phải đưa Mộ Liên Tước trở về, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Làm lính đánh thuê, gia chủ đã có lệnh, nói một là không có hai, vì vậy, bọn họ chỉ có thể nhận lệnh làm việc. Nhưng với tình huống trước mắt, lại có chút ngoài kế hoạch. Vì vậy, đám người đội phó Chu chỉ có thể giữ vững bình tĩnh, ở nguyên tại chỗ, chờ Mộ Nhã Triết tăng thêm viện binh tới, tạm thời duy trì thế cục, tuyệt đối không được khinh xuất. Mộ Lâm Phong phái người đến khám xét xe đội phó Chu, mang Mộ Liên Tước từ trên xe xuống. Đội phó Chu thấy người của Mộ Lâm Phong kiêu ngạo phách lối, hận đến mức ngứa răng. Nhưng bọn họ ít người, đối phương người đông thế mạnh, quả không địch nổi, không thể không biết lượng sức mình mà xông lên cướp người.