Cung Kiệt chợt nhớ lại lời của Vân Thi Thi. Cô nói, cô có một đứa con bảy tuổi. Bất luận là từ dung mạo giống nhau, còn có đủ các chi tiết khác đều ăn khớp, chuyện này không thể nghi ngờ, Vân Thiên Hữu và Vân Thi Thi là quan hệ mẹ con! Nói cách khác, tin đồn đó, kế hoạch nghiên cứu "Thiên nhãn" và đề tài nghiên cứu "Siêu cấp chế ngự khí", chỉ cần nhắm mắt là có thể công phá hệ thống phòng vệ vô cùng tinh vi của Lầu Năm Góc, vậy mà là của cháu trai của anh sao? Hữu Hữu có biết chuyện này không? Vậy thì, ngày đó, khi anh chỉ vào tấm hình trong phòng làm việc của Hữu Hữu, đứa bé này rõ ràng đã biết thân phận của Vân Thi Thi, vậy mà lại giả bộ ngốc nghếch để lừa gạt anh sao? Mà anh, lại còn bị đứa bé này lừa đến không biết gì lâu như vậy! Cung Kiệt tức giận không thôi, ngay sau đó cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại. Vân Thiên Hữu vừa bắt máy đã nghe được giọng nói âm lãnh nguy hiểm của Cung Kiệt, trầm thấp vang lên ở đầu dây bên kia: "Vân Thiên Hữu! Có phải cháu nợ cậu một lời giải thích hay không?" Hữu Hữu bị đột ngột hỏi vấn đề này, không hiểu gì cả. Không đầu không đuôi, cậu nhất thời không thể nào phản ứng kịp, có chút kinh ngạc hỏi ngược lại: "Chú hai Cung, mấy lời này của chú là có ý gì?" Cung Kiệt nghe vậy, lại cho rằng Hữu Hữu còn đang cố tình lừa gạt anh, đứa bé này lúc này mà vẫn còn "giả ngây giả ngốc" lừa anh, suýt nữa Cung Kiệt đã bùng phát cơn tức giận trong điện thoại. Nhưng cuối cùng, nghĩ đến đứa bé này dù gì cũng là cháu ruột của anh, anh vẫn là nhịn xuống, đè nén sự tức giận trong lòng, bình tĩnh nói: "Cháu trai nhỏ của cậu, rốt cuộc cháu còn muốn lừa gạt cậu của cháu bao lâu nữa đây?" Giọng nói sâu kín của anh, lộ ra mấy phần không vui. Vân Thiên Hữu nghe xong, biết ngay anh đã phát hiện thân phận của cậu, cũng đã rõ ràng quan hệ giữa cậu và Vân Thi Thi, nên cũng không giấu giếm nữa, câu môi cười: "Chú Cung, chú biết rồi sao?" Cung Kiệt hừ lạnh một tiếng: "Hữu Hữu, cậu nhắc nhở cháu, theo vai vế, cháu phải gọi cậu là "cậu" mới đúng!" Vân Thiên Hữu tức khắc cười tươi như hoa: "Chú hai Cung, chú thật là đáng yêu! Bây giờ chú mới phản ứng lại sao?" "..." "Lúc đầu gặp chú ở sân bay, cháu cũng đã hơi nghi ngờ rồi! Chẳng qua là, lúc ấy cháu bận chuyện công việc quá nhiều nên nhất thời không đi điều tra được!" Hữu Hữu dừng một chút, chợt có chút ghét bỏ nhíu mày: "Chú phản ứng chậm như vậy, ngu ngốc như vậy, cháu hơi hoài nghi, không biết chú có phải là cậu ruột của cháu không nữa đây?" Không chút lưu tình nào mà giễu cợt, sắc mặt Cung Kiệt lập tức trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cháu dám trêu cợt cậu sao?" "Không dám không dám! Cháu nào dám trêu cợt cậu của cháu chứ?" Hữu Hữu ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng xác thực là muốn trêu chọc anh. Cung Kiệt tức giận trong lòng. Vân Thiên Hữu rõ ràng là đang trêu chọc anh. Mà anh, ra đời lăn lộn nhiều năm như vậy, hô mưa gọi gió, hôm nay lại bị một đứa bé bảy tuổi đùa giỡn. Cung Kiệt có chút không cam lòng. "Hữu Hữu, cháu còn dám trêu cợt cậu, cháu nhất định phải chết!" "Không được! Oan uổng quá đi!" Hữu Hữu chu cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt phấn nộn hiện lên sự ủy khuất: "Lúc trước cháu cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, hôm nay cũng mới biết, cậu là cậu ruột của cháu, cháu không có ý trêu cợt cậu." "Cháu làm sao biết được?" Cung Kiệt híp mắt, rất là nghi ngờ, rốt cuộc đứa trẻ này đã dùng thủ đoạn gì mà tìm ra được sự thật! Hữu Hữu cười, thẳng thắn thừa nhận: "Ngày hôm qua, cháu len lén bứt một sợi tóc từ trên đầu chú!" Cung Kiệt nghe vậy, gương mặt lập tức càng tối tăm hơn! Hữu Hữu lại nói: "Sau đó, cầm tóc của chú, đem đi làm giám định! Sau đó kết quả là, cháu và chú, có quan hệ huyết thống!" _____________