Vân Nghiệp Hậu bị tức đến tận cùng. Vân Nghiệp Trình tranh thủ thời gian hoà giải nói: " Đừng phiền, một nhà bọn em, đều theo anh lên thành phố, anh còn có chút tài nguyên nhân mạch, có thể sắp xếp việc làm cho hai con gái của em!" Thốt ra lời này, Tương Ngọc lúc này mới viên mãn. Bởi vậy, Vân Nghiệp Trình luôn miệng nói không thể liên lụy Vân Thi Thi, chính là nguyên nhân này. Trước đây có một Lý Cầm, ông đã đủ đau khổ, tất nhiên không thể lại để cho Vân Thi Thi có thêm một gánh nặng. Có trời mới biết Tương Ngọc có phải Lý Cầm thứ hai hay không!? Vân Nghiệp Trình cũng không dám lại để cho Vân Thi Thi có thêm một gánh nặng nữa! Vân Thi Thi nghe vậy, lại cười một tiếng, nói một câu: "Cha, trước kia cha từng dạy con một câu, là gia hòa vạn sự hưng(*). Nhưng mà, nếu cha đã lo lắng sợ con bị liên lụy, con vẫn tôn trọng ý kiến của cha! Bất quá, đợi lúc chú lên thành phố, cho dù không ở chỗ này của con, chí ít cũng để con phụ trách dàn xếp chỗ ở cho bọn họ! Đây cũng là tấm lòng thành của con mà!" (*): Trong nhà hòa thuận thì mọi sự đều tốt đẹp, hưng thịnh. Vân Thi Thi vừa nói vậy, Vân Nghiệp Trình nghe lại rất lọt tai, ngấn nước mắt, liên tục cảm khái: "Thi Thi, lựa chọn chính xác nhất trong đời này của cha, chính là cùng con gặp gỡ! Con tuy không phải cha sinh ra, nhưng, trong lòng cha, cha vẫn luôn xem con như chính mình sinh ra! Cha biết con hiếu thuận, là biết nhớ ơn! Nhưng cha đồng thời cũng hi vọng, con có thể sống tốt hơn! Con có thể hạnh phúc, là tâm nguyện lớn nhất của cha rồi!" Vân Thi Thi cười một tiếng, lại liên tục trấn an ông vài câu, liền cúp điện thoại. Sau đó, cô nghĩ, Vân Nghiệp Trình muốn đón Vân Nghiệp Hậu lên thành phố, như vậy tất cần một số sản phẩm đồ dùng, thế là cô liền dự định đi ra ngoài mua sắm một số thứ. Gần đây ăn mặc theo mùa, cô cũng muốn mua một vài quần áo cho hai đứa bé và Mộ Nhã Triết, liền để lại tờ giấy trên bàn, rời đi. Tên là Minivan, đến trung tâm thành phố, cô liền đeo kính râm, cài mũ lưỡi trai thật thấp, khoác áo khoác, một đầu đâm vào trung tâm mua sắm. Thân là nhân vật công chúng, lại trong tầm mắt công chúng có được nhân khí không nhỏ, bởi vậy, bình thường lúc ra ngoài, cô không thể không hao tổn tâm tư vào việc cải trang! Tránh bị phóng viên nhận ra, bẻ cong đưa tin, cái này có thể có chút phiền phức rồi! Sau khi Vân Thi Thi liên tục xác nhận mình không bị nhận ra, liền đi dạo vào khu quần áo trẻ em trước. Lúc trước, cô cố ý đo kích cỡ của Tiểu Dịch Thần. Tiểu Dịch Thần dậy thì đặc biệt sớm, lại đặc biệt nhanh, thân cao thẳng vọt, cao hơn hẳn Hữu Hữu một cái đầu. Đứa bé cỡ tuổi như cậu, quần áo cũng chỉ mặc một mùa, đã không vừa vặn nữa rồi. Bởi vậy, Tiểu Dịch Thần thay quần áo rất thường xuyên. Khung xương Tiểu Dịch Thần lớn hơn một chút so với Hữu Hữu, có lẽ là dậy thì sớm hơn Hữu Hữu, hình thể đã bắt đầu trưởng thành. Bả vai rộng, hai chân thật dài, lưng rắn chắc, bởi vậy, Vân Thi Thi đặc biệt chọn lựa cho Tiểu Dịch Thần vài bộ tây trang anh khí. Xách theo mấy bộ quần áo đến quầy thanh toán, cô lại tỉ mỉ lựa chọn cho Hữu Hữu mấy bộ tây trang đặc biệt ưu nhã thân sĩ. Hữu Hữu đặc biệt thích hợp với quần áo kiểu này, tây trang nhỏ, làm nổi bật cậu nhóc vừa ưu nhã, lại có khí chất, đặc biệt sang trọng! Lúc cầm mấy bộ quần áo đến quầy hàng, ánh mắt nhân viên bán hàng nhìn về phía cô, đã hơi khác thường rồi! Vân Thi Thi vừa móc bóp ra, liền nghe nhân viên bán hang kia gắt gao trợn mắt nhìn cô, dò xét hỏi một câu: "Cô có phải... Đóng vai Doãn Hạ Thuần trong “Quả trám” cùng Cố Tinh Trạch hay không?" "..." Vân Thi Thi khẽ giật mình, sắc mặt cứng lại.