Xem ra là vì đề phòng anh, đúng thật là hao tổn tâm cơ. Mộ Nhã Triết nhếch môi, nở nụ cười một phen, cảm thấy rất là thú vị. Cuối cùng khi anh chạy đi tắm, người phụ nữ nhỏ này lẳng lặng nằm ở trên giường, lười biếng gối đầu lên cánh tay, ngủ thiếp đi. Anh nhẹ nhàng lên giường, chống người nhìn cô một cái, lập tức đưa tay ôm cô vào trong lòng, chiếm đầy cõi lòng anh. Anh ôm lấy cô, cúi đầu nhìn cô ngủ, tư thế lười biếng quyến rũ, lúc này người đàn ông mới cười thoải mái. Chỉ khi ôm lấy cô, cảm giác cô thuộc về anh mới chân thật hơn một chút! Mộ Nhã Triết đầy hứng thú vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa đôi má non mềm bóng loáng của cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đen tuyền của cô, quấn lọn tóc quanh đầu ngón tay, đùa giỡn, giống như chơi như thế nào cũng thấy không đủ! Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi cô một lúc. “Em là của anh.” Dán bên tai cô, trầm thấp nói ra một câu như vậy. Trong giấc mơ, cô giống như bị quấy nhiễu, miễn cưỡng đưa tay ra hất, bị anh cầm lấy. Anh nhìn cô đầy thâm sâu, chỉ cần nhìn cô ngủ như vậy, không hiểu sao anh lại có cảm giác thỏa mãn. Cái gọi là có được, chắc là như vậy. Có thể ôm lấy cô đi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại, có thể nhìn thấy vẻ mặt tỉnh ngủ hơi mông lung của cô trước tiên, cuộc sống như vậy, anh chưa bao giờ từng nghĩ đến. Có chút không chân thực, hiện giờ chân thực ở ngay trước mặt anh! Chuyện này làm cho anh hãm sâu vào chuyện thuộc về nhau! Cô thuộc về anh! Mà anh cũng thuộc về cô! Anh vươn tay ra, để cho cô gối đầu lên cánh tay mình, mình cũng nằm xuống, ôm eo cô, cùng ôm nhau chìm vào trong giấc mơ! Ngày hôm sau, lúc Vân Thi Thi tỉnh lại đã là buổi sáng rồi. Bên cạnh giường chẳng biết không có người từ lúc nào. Anh lặng yên không một tiếng động rời đi. Trái tim Vân Thi Thi cảm thấy hụt hẫng, mơ màng buồn ngủ hoàn toàn thanh tỉnh, lúc này cô mới ý thức được, anh nhất định là đến công ty rồi. Cô đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ, vạch màn ra, ánh nắng bên ngoài đúng là tươi sáng, thời tiết hôm nay rất tốt, trời xanh mây trắng, đã lâu rồi thành phố không có thời tiết sáng sủa như vậy. Cho nên vừa rồi lúc cô tỉnh dậy tâm tình cũng trở nên trong sáng hơn! Vân Thi Thi vào phòng vệ sinh, sau khi rửa mặt xong, ra khỏi phòng, lại thấy Hữu Hữu bưng một giỏ quần áo đi ra. Hữu Hữu trông thấy cô, mỉm cười, giữa lông mày nhu hòa trở lại: “Mẹ, sớm như vậy mà mẹ đã tỉnh rồi sao?” “Ừ!” “Sáng sớm cha đã rời đi rồi, chắc là đi đến công ty rồi ạ!” Vân Thi Thi gật gật đầu, đột nhiên trợn mắt nhìn cậu. “Con…” “Dạ?” Vân Thi Thi có chút ngạc nhiên nhìn quần áo trên tay cậu. “Giặt quần áo sao?” Hữu Hữu giải thích nói: “Dạ… Hôm nay con dậy sớm, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền đi giặt quần áo ạ! Lúc này con đang định đi ra ngoài phơi quần áo!” Vân Thi Thi cười, lập tức nói: “Mẹ phơi cùng với con, có được không?” “Không cần đâu ạ, trên tay mẹ không phải có vết thương đấy sao? Người bệnh bị thương, nên nghỉ ngơi thật tốt!” Hữu Hữu nói xong, liếc nhìn vết thương được băng bó trên người cô, trong mắt là đau lòng. Ngực Vân Thi Thi ấm áp. Con trai nhỏ ấm áp nhà cô luôn luôn tri kỷ như vậy. Vân Thi Thi đi theo Hữu Hữu đến vườn hoa nhỏ, liền thấy Tiểu Dịch Thần đang cầm một cái bình, ngồi ở vườn hoa, chân nhỏ đung đưa một cái, một bàn tay cầm một ống thổi, dính chút nước xà phòng, vểnh môi thổi bong bóng.