Hữu Hữu ngẩng đầu nhìn cô một cái, lập tức nhào vào trong ngực cô, hai tay vòng quanh eo cô: "Mẹ, con thật sự rất yêu mẹ, cho dù thế nào cũng được, chỉ cần mẹ được hạnh phúc, con sẵn sàng đánh đổi mọi thứ." Trong lòng Vân Thi Thi thầm than, thằng nhóc này trưởng thành quá sớm, có thể mở miệng ra nói mấy lời khiến người khác cảm động như vậy, trong lòng cô cũng đủ loại cảm xúc hỗn loạn. Không biết là nên cảm động hay là nên xót xa. Cô nhẹ nhàng xoa mặt cậu nhóc: "Hữu Hữu à, mẹ cũng yêu con, yêu con như chính tính mạng của mẹ vậy!" Hữu Hữu lẳng lặng nhìn cô, cẩn thận hỏi: "Như vậy, cho dù Hữu Hữu có biến thành bộ dáng gì thì mẹ cũng sẽ yêu Hữu Hữu chứ?" "Phải! Cho dù Hữu Hữu biến thành bộ dáng gì thì mẹ cũng đều sẽ yêu Hữu Hữu." "Như vậy là đủ rồi!" Hữu Hữu cảm thấy rất mãn nguyện, cười lộ lên lúm đồng tiền, ôm chặt lấy cô. "Tiểu Dịch Thần đâu? Thương tích trên người có tốt hơn chút nào không?" "Tốt hơn nhiều rồi, thân thể của tên kia vốn rất khỏe mạnh, bây giờ đã có thể xuống giường chạy nhảy rồi." Nhưng suy xét cẩn thận vẫn quyết định không đưa Tiểu Dịch Thần đến đây. Vì thế, sợ là bây giờ Tiểu Dịch Thần vẫn còn đang dỗi đấy! Một nhà ba người quyết định sau giờ ăn trưa sẽ xuất phát trở về thủ đô. Lý Như bày biện một bàn đồ ăn phong phú, vì chiêu đãi mấy người này mà bưng hết thịt cá lên, còn cố ý làm thịt một con gà trống của nhà mình. Trong nhà nuôi gà đất, thịt vừa mềm vừa ngon. Lúc Vân Thi Thi và Hữu Hữu đi tới, Mộ Nhã Triết đã ngồi xuống rồi. Thế nhưng ba người Lý Như và Linh Linh cùng Đậu Đậu vẫn có chút bất an, ngồi im tại chỗ, thỉnh thoảng lén lút đánh giá sắc mặt lạnh nhạt của Mộ Nhã Triết. Linh Linh âm thầm đánh giá Mộ Nhã Triết, đáy lòng lại có chút hâm mộ Hữu Hữu. Cha của Hữu Hữu thật là đẹp trai! Chỉ thấy anh không đổi sắc mặt ngồi trên ghế dài, lưng thẳng tắp, cả người đều có vẻ uy nghiêm. Trên người anh tỏa ra khí chất quý tộc, thế mà lúc này lại ngồi trong ngôi nhà cũ nát này, đúng là hoàn cảnh rất không phù hợp, thế mà cũng không thể che lấp sự cao sang của anh. Lý Như nhìn thấy cũng cảm khái từ tận đáy lòng, người với người quả nhiên là không thể so sánh! Có vài người vừa sinh ra đã được ông trời ưu ái. Sau khi Mộ Nhã Triết ngồi xuống, Linh Linh và Đậu Đậu lập tức trở nên nhút nhát hơn rất nhiều, anh vừa giơ tay lên uống một ngụm trà, Linh Linh đã sợ tới mức không dám động đậy, chỉ yên lặng nhìn anh, mãi cho đến khi anh thả chén trà xuống, cô bé mới cẩn thận uống một ngụm trà. Vân Thi Thi và Hữu Hữu cũng ngồi xuống, nhưng Mộ Nhã Triết không lên tiếng, không hề động đũa, những người khác cũng không dám có bất cứ hành động gì. Vân Thi Thi nhìn thoáng qua sắc mặt mọi người, biết khí thế của Mộ Nhã Triết đã dọa mọi người sợ rồi, cho nên ai cũng nơm nớp lo sợ anh, vì thế cô nói với Mộ Nhã Triết: "Hình như anh dọa hai đứa nhỏ sợ rồi!" Tiếng nói của cô đã quấy rầy anh. Vốn dĩ Mộ Nhã Triết đang tập trung suy nghĩ lại bị Vân Thi Thi nhắc nhở một câu như vậy, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mặt Lý Như và hai đứa nhỏ đều có vẻ dè dặt cẩn thận. Vân Thi Thi mỉm cười nói: "Chị Lý à, ba đứa bé đều đã đói bụng rồi, đừng chờ nữa, mau động đũa đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất!" Lý Như cẩn thận hỏi: "Hình như sắc mặt ông chủ Mộ không được hài lòng cho lắm! Có phải là đã quen ăn sơn hào hải vị rồi, cho nên đến nơi thôn dã như chỗ chúng tôi lại cảm thấy đồ ăn không hợp khẩu vị không?" Lúc bình thường, trong nhà đều chỉ ăn rau dưa, hôm nay chỉ vì chiêu đãi mấy người này nên Lý Như mới bày biện như vậy, sợ bọn họ không vừa ý.