Hữu Hữu và Đậu Đậu lập tức chạy vào phòng, ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi, cậu đi đến bên giường, không ngờ trông thấy khóe môi người đàn ông có bọt máu, nhất thời ngẩn ra! Lý Như giống như đã tan vỡ, hai tay gắt gao được ôm bả vai Triệu Hướng Quân, khóc sướt mướt. Linh Linh và Đậu Đậu cũng vây quanh bên người Triệu Hướng Quân, đỏ hốc mắt. Hữu Hữu ở một bên, trong lòng cảm thấy không đành, nhất thời vô cùng áy náy. Bỗng nhiên Đậu Đậu liếc mắt nhìn cậu tới một cái, bỗng nhiên cậu ta tiến lên một bước, hung hăng nằm quyền, đánh lên người Hữu Hữu. "Cậu trả cha lại cho tôi! Cậu trả cha lại cho tôi, trả lại cho tôi!" Đậu Đậu vừa khóc vừa đánh cậu. Sức lực của cậu ta vô cùng nhỏ bé. Hữu Hữu không trốn, trong lòng cậu cũng khó chịu, dù là cậu, cũng không thể ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. "Sao có thể như vậy..." Hữu Hữu mờ mịt thì thào. "Đều là cậu làm hại! Đều là cậu làm hại!" Đậu Đậu xụi lơ trên mặt đất, gào khóc, dụi mắt, nước mắt ẩm ướt khuôn mặt. Lý Như và Linh Linh cũng khóc thành người lệ. ... Chu Tước nhận được tin, nói là đã tìm được người, nhận được tọa độ, cô lập tức mang người chạy tới. Đã là rạng sáng. Lúc Chu Tước mang người chạy tới nơi, trông thấy Triệu gia đã bắt đầu chuẩn bị tang lễ. Không ngừng có người ra ra vào vào, Lý Như cũng không thể không xốc lại tinh thần từ trong đau thương, bắt đầu xử lý tang lễ. Triệu Hướng Quân đã đi. Hữu Hữu ngồi trước cửa, vẻ mặt nặng nề. Chu Tước giơ tay ý bảo người dưới tay mình ngừng tại chỗ chờ mệnh lệnh của cô, đi đến trước mặt Hữu Hữu, ngồi xổm xuống. "Tổng giám đốc Vân, thật xin lỗi, tôi đã tới muộn!" Mặt mày Hữu Hữu nặng nề, cúi đầu, không nói lời nào. Chu Tước hơi hơi ngẩn ra, không khỏi vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên đầu vai cậu. Bỗng nhiên Hữu Hữu lại đưa tay ra, gắt gao cầm lấy tay cô. "Tổng giám đốc Vân..." Chu Tước ngẩn ra, ngoài ý muốn nhìn anh. "Thượng tá Chu Tước, cô đi đâu vậy hả?" Hữu Hữu dùng sức nắm lấy ngón tay cô, vẻ mặt lạnh lùng ngẩng đầu lên, một trong đôi mắt trắng đen rõ ràng, lại nhìn không ra chút cảm xúc nào. Chỉ có lạnh lẽo. "Tôi..." "Vì sao người của Mộ Liên Tước có thể đuổi đến chỗ này, các người lại không thể?!" Giọng nói của Hữu Hữu như phủ một lớp băng, vẻ mặt cậu tức giận nhìn cô, nói: "Nói lý do cho tôi biết!" Chu Tước ngẩn ra. Đứa bé tuy nhỏ tuổi này, khí thế trên người lại vô cùng áp lực, khí thế ép người! Trong lòng cô hơi kinh hãi. "Hành động lần này, cô có cố gắng một trăm phần trăm không?" Hữu Hữu lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ, thượng tá Chu Tước, cô cũng không hơn gì những người đó sao!? Tôi vô cùng thất vọng về cô!" "Vô cùng xin lỗi, tổng giám đốc Vân, lần này... Là tôi thất trách!" Chu Tước áy náy cúi đầu. Hữu Hữu không chút lưu tình nói: "Sau khi trở về, cô nên kiểm điểm bản thân cho tốt!" Chu Tước nói năng có khí phách: "Vâng!" Cô thật cẩn thận tùy mặt gửi lời, trầm giọng hỏi: "Tổng giám đốc Vân, hiện tại tôi đưa cậu về nhé!" "Không được!" Hữu Hữu trả lời. "...?" Hữu Hữu thở dài nói: "Tôi tham gia lễ tang xong, sẽ về!" Chu Tước nói: "Được!" ... Tin tức truyền về nhà họ Mộ. Mộ Nhã Triết biết đã tìm thấy Vân Thiên Hữu, tảng đá treo trong tim cuối cùng cũng rơi xuống đất. Nghe nói, đứa bé đã an toàn, chỉ bị thương một chút, hiện giờ phải ở lại nơi đó tĩnh dưỡng mấy ngày, để khôi phục lại, rồi bọn Chu Tước sẽ đưa về. Cung Kiệt đã tăng số người lên, Lỗ Ca và An Kiệt cũng chạy tới. Bệnh viện cũng đưa tin, Tiểu Dịch Thần đã tỉnh rồi.