“Đi thôi! Trời tối rồi, chúng ta trở về ăn cơm đi!” “Ừ.” Trong lòng Hữu Hữu không khỏi cảm khái, thời gian quả thực là dài đằng đẵng, thật sự muốn nhanh đến ngày mai, liên lạc với người của cậu, sau đó nhanh chóng về nhà!” Nếu có cánh thì tốt quá rồi! Cậu có thể bay trở về bên cạnh mẹ! Cảm thán như vậy, Hữu Hữu và Linh Linh về đến nhà họ Triệu. Bữa tối đã chuẩn bị xong, Hữu Hữu nhìn thoáng qua bàn, đều là chút thức ăn thôn quê giản dị, nhưng mà trăm phần trăm đều là đồ ăn và gạo nhà mình sản xuất. Kỳ thật có đôi khi, cậu hâm mộ cuộc sống yên bình và giản dị như vậy. Hữu Hữu cảm khái lần thứ hai, sau khi cảm ơn Triệu Hướng Quân và Lý Như, cậu bưng bát cơm lên, tư thế ăn cơm của cậu cực kỳ tao nhã, quả thực khiến người ta trợn mắt há hốc mồm. Lý Như không khỏi ca ngợi một câu: “A Quân, anh xem, đứa bé thành phố quả thật là khác! Anh nhìn dáng vẻ ăn cơm đi, giống như cậu chủ nhỏ vậy, tao nhã lễ phép!” Nói xong, chị ta còn không quên quở trách Linh Linh và Đậu Đậu một câu: “Nhìn hai đứa con kìa, nhìn người ta mà học tập!” Linh Linh không phục thè lưỡi, vùi đầu ăn cơm. Sau khi Hữu Hữu ăn xong, cậu để bát đũa xuống, nói cảm ơn lần thứ hai: “Cảm ơn chú và dì chuẩn bị cho cháu bữa tối ngon như vậy! Đợi sau khi cháu về đến nhà, nhất định sẽ nhớ đến ân tình của hai người!” “Haizz, đứa nhỏ này, khách sáo gì thế?” Lý Như nghe được trong lòng ngọt ngào, thật thà phúc hậu cười. Lời này của Vân Thiên Hữu là thật. Từ nhỏ mẹ đã dạy cậu, chịu ân người ta một chút, cũng phải nhớ kỹ trong lòng, đợi cậu trở về nhà, sẽ nghĩ cách cảm ơn một nhà này! Ban đêm. Nhà họ Triệu chỉ có mấy phòng nhỏ, bình thường Đậu Đậu và Linh Linh ngủ cùng một giường, bây giờ có Hữu Hữu, cũng chỉ có thể ấm ức một chút, ba đứa bé chen lách trên một cái giường. Hữu Hữu quen giường, giường nhà họ Triệu rất cứng, bởi vậy ngủ không thoải mái, trằn trọc trở mình, mãi đến đêm hôm khuya khoắt mới ngủ. Lúc nửa đêm, Hữu Hữu nửa mê nửa tỉnh tỉnh lại, chợt nghe ngoài cửa có động tĩnh. Hữu Hữu bị âm thanh này làm cho giật mình tỉnh dậy, đột nhiên cậu thấy Lý Như tóc tai bù xù chạy vào, chẳng nhiều lời, mỗi tay ôm lấy một người, kéo Linh Linh thức dậy, đè thấp giọng nói: “Linh Linh, tỉnh dậy! Đi cùng mẹ!” Vẻ mặt Linh Linh ngây thơ, giống như chưa tỉnh, nghe theo lời Lý Như, chạy theo phía sau theo bản năng. Mỗi tay Lý Như ôm một người, Hữu Hữu và Đậu Đậu được chị ta ôm vào trong ngực, Linh Linh ở sau cùng, chị ta mang theo ba đứa bé, chạy ra cửa sau, chạy lên núi. “Mẹ? Xảy ra chuyện gì thế ạ?” Linh Linh đi sau Lý Như, thở hổn hển chạy trốn, một tay xoa đôi mắt nhập nhèm, đầu có chút mờ mịt. “Xuỵt! Đừng nói!” Vẻ mặt Lý Như kích động. Vừa rồi đêm hôm khuya khoắt, chị ta đột nhiên nghe thấy cửa ở ngoài sân bị người ta dùng chân đá văng ra. Chị ta lập tức từ trên giường dậy, cùng Triệu Hướng Quân đi đến cửa, đã thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen đi đến. Câu đầu tiên nói đó là: “Đứa bé đâu?” “Đứa bé?” Lý Như không có hiểu: “Đứa bé nào? Các người là ai?” “Đừng có mà giả ngu! Ngoan ngoãn đưa đứa bé hôm nay các người cứu ra đây!” Bọn họ đi dọc theo tung tích trên đường đuổi đến nơi đây, vừa đến thôn liền nghe được có một nhà hôm nay cứu được một đứa bé từ trên núi về, toàn thân là máu, bảy tám tuổi, bọn họ chắc chắn đứa nhỏ này là người bọn họ muốn tìm! Triệu Hướng Quân lập tức hiểu được nhóm người này là người xấu, vì thế nhanh chóng bảo Lý Như mang theo đứa bé chạy cửa sau, để lại anh ta một mình ở đây. Trái tim Lý Như hoảng loạn, vội vàng nghe theo.