“Dạ, Tứ gia!” Mộ Liên Tước đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, hỏi một câu: “Ngoài ra bên phía nhà họ Mộ có truyền ra tin tức gì không?” “Tứ gia, không có ạ! Hình như Mộ Nhã Triết còn chưa biết chuyện này, còn tưởng rằng đứa bé vẫn còn trong tay ngài!” “Tốt lắm! Bên nhà họ Mộ có biến động nhỏ gì, cậu phải nhanh chóng báo lại cho tôi.” “Dạ! Tôi sẽ luôn luôn chú ý.” “9 giờ rưỡi sáng nay, cứ theo kế hoạch mà làm!” “Dạ, Tứ gia!” Mộ Liên Tước tắt điện thoại, đi vào phòng bệnh, vừa mở cửa ra lại ngửi thấy mùi máu tanh. Ông ta nhíu nhíu mày, đi đến trước giường bệnh, lại không có một bóng người. Ông ta chỉ rời đi có hơn mười phút, sao người đã không thấy tăm hơi rồi hả? Ánh mắt ông ta nhìn kim truyền dịch ở trên giường, nhìn trên khăn trải giường màu trắng có vài giọt máu bắn tung tóe. Người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc lại gây ra chuyện gì thế không biết? Ông ta đi theo vết máu, đi đến cửa toilet, mùi máu tanh dày đặc tràn đầy trên đất. Mi tâm Mộ Liên Tước nhăn lại, đẩy đẩy cửa, cửa hình như bị khóa trái rồi. “Mộ Uyển Nhu, cháu ở bên trong sao?” Ông ta gầm lên một tiếng, lại không có người trả lời, nín thở một lát, lại nghe thấy trong buồng vệ sinh truyền đến động tĩnh khác thường. “Ào ào ào ào - -” Hình như có tiếng nước chảy. Mộ Liên Tước ngẩn ra, không nghĩ nhiều, vì thế giơ chân lên, đạp mạnh cửa ra! “Rầm” một tiếng, ván cửa lung lay sắp đổ. Mộ Liên Tước bước vào, vừa đi vào liền thấy Mộ Uyển Nhu ở cạnh bồn tắm, đang cầm dao gọt trái cây, bắt đầu cắt mạnh từ cánh tay, cổ tay, đùi… Trong lòng ông ta cả kinh, thất thần tại chỗ. Chỉ thấy cánh tay Mộ Uyển Nhu chồng chất vết thương, bị giày vò đến máu thịt mơ hồ, trong bồn tắm lớn đầy nước, cổ tay cô ta ngâm trong nước, máu tươi tràn ra nước! Cô ta vẫn không cảm thấy đau mà cứ cắt, cả người đều rơi vào trạng thái vô cảm, giống như không cảm nhận được đau đớn! Gần như là tính chất tự ngược, không phải dọa người thuần túy, mà là dùng lực cắt, máu tươi ồ ạt chảy ra, nhuộm đỏ áo bệnh nhân màu trắng, từ xa nhìn lại, giống như chui ra từ trong bể máu. “Cô làm cái gì vậy?” Mộ Liên Tước quá sợ hãi, đi đến, lớn tiếng chất vấn. Lúc trước Mộ Uyển Nhu tỉnh lại, trạng thái đã không được tốt lắm. Khi cô ta biết được đứa bé của cô ta không còn, ông ta nhìn ra được tinh thần cô ta có chút khác thường, nhưng mà ông ta không để ở trong lòng. Bây giờ lại trốn ở đây tự ngược à? Chẳng lẽ đứa bé không thể giữ được, mang đến cho cô ta đau đớn và đả kích như vậy sao? Mộ Liên Tước đi qua, túm chặt tay cô ta, ngăn động tác của cô ta lại: “Cô làm cái gì vậy?” Động tác của Mộ Uyển Nhu dừng lại, ngẩng mạnh đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn ông ta, trong nháy mắt nhiễm lên vài phần thâm độc và tàn nhẫn. “Là ông!!” “…?!” Cô ta đột nhiên rống to, làm ông ta mờ mịt không hiểu. “Có ý gì?” “Là ông! Đều tại ông! Là ông hại chết đứa bé của tôi, là ông hại chết đứa bé của tôi!” Mộ Uyển Nhu đứng dậy, dùng dao gọt trái cây sắc nhọn nhắm ngay mặt ông ta, như hổ rình mồi tức giận kêu lên, “Hung thủ! Ông là hung thủ, trả đứa bé lại cho tôi! Trả đứa bé lại cho tôi!!”