"Lisa rút lui trước đi, còn lại để tôi lo." Lisa xoay người lui lại. Ngay lúc này đám lính lập tức vây quanh ta An Kiệt, chĩa vũ khí về phía anh ta. Nhưng không ai dám nổ súng trước. An Kiệt thờ ơ châm một điếu thuốc, liếc nhìn lại. "Chu Tước, còn lại giao cho cô." Chu Tước đứng ở cửa, một thân vũ trang, chậm rãi đi đến. Trong tay của cô ấy cầm hai con dao găm, khóe môi đỏ như máu mỉm cười, tay vừa vung lên ánh sáng bạc từ lưỡi dao cắt một đường vào không khí, xẹt một cái vẽ ra một vết thương trên cổ của kẻ địch. Chu Tước nhanh ta chóng xoay người, cúi người chặn lại tia máu, để nó không bắn lên người của An Kiệt, trầm giọng ra lệnh: "Lên." Đám thủ hạ của cô ấy lập tức đạp cửa xông vào. Chu Tước phi thân nhảy vào đám người, dao găm trong tay xoay tròn một vòng, thân mình như con thoi lao về phía trước, lập tức lại có thêm không ít tiếng động của thi thể đổ rạp xuống. "Đầu năm nay lại có thể có nhiều tôm tép chán sống như vậy, kéo bè kéo cánh tụ thành một đám ô hợp, vài tên to xác bắt nạt một đám trẻ con không thấy xấu hổ sao? Hại tao phải lãng phí mấy ngày nghỉ này ở trên người bọn mày." An Kiệt hung hăng đạp ngã một tên lính ở gần anh ta, còn không ngừng mắng chửi: "Mẹ kiếp, ông đây cực khổ cả một năm khó lắm mới được nghỉ ngơi, mau trả lại kì nghỉ cho tao đi, trả lại đi, trả lại đi." "An Kiệt thật hung tàn." Một gã lính đánh thuê nhìn qua kẽ hở giữa hai tên địch, chứng kiến cảnh kia liền cảm thán một câu. "Khó lắm An Kiệt mới được nghỉ phép, lại phải đi giải quyết chuyện này, chắc chắn tâm tình rất khó chịu." Tên còn lại bặm môi, tỏ ra thấu hiểu. Người nọ âm thầm nhổ nước bọt: "Phi, căn bản là nhiệm vụ lần này lại là giải quyết đám lính tạp nham này... một chút thách thức cũng không có." An Kiệt lạnh lùng liếc bọn họ: "Làm việc còn nhiều chuyện, chán sống rồi hả?" Dứt lời, xoay người giơ chân đạp một cước lên tên địch đang muốn đánh lén anh ta, khiến hắn ngã lăn ra đất. Chu Tước ở bên kia cũng không kém, ra tay dứt khoát chuẩn xác, hai tay bóp chặt cổ của địch nhân, bẻ một cái rắc, vươn chân đạp vào ngực đối phương. Khí chất trên người sắc bén như dao, lạnh lùng như kiếm, cả người toát lên khí tức đáng sợ của Tu la địa ngục. "An Kiệt vẫn tàn độc như vậy... thật quá dọa người mà.” An Kiệt khoanh tay, quan sát xung quanh ta, nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang tiếp cận lại gần, anh ta nhẹ nhàng né tránh. Người đàn ông kia ôm bụng lăn lộn trên đất. Lỗ Ca bình tĩnh đạp lên đầu hắn, vừa đạp vừa mắng: "Mày có biết, nguyên tắc trưởng thành của đàn ông Trung Quốc là gì không? Bắt nạt hai đứa bé, đây được coi là đàn ông đó hả?" "Phanh ta!" "Phanh ta!" "Phanh ta!" Tiếng súng bắn tỉa vang lên trong bóng đêm, tiếng đạn liên thanh ta phát ra cộng hưởng cùng tiếng la hét của những kẻ bị bắn trúng, phá vỡ đi bầu không gian yên tĩnh. "Đám gà mờ này chẳng bõ để tao chơi đùa." Lỗ Ca vung dao khiến cho một tên địch sợ hãi ngất đi xong, quay ra huýt sáo hiệu về phía An Kiệt. "Chơi chán quá, mà không thể tiếp tục gây náo loạn được nữa sẽ rắc rối đấy." Nếu quá ham vui sợ rằng sẽ đánh động chính phủ, trở thành sự kiện quốc tế thì không hay lắm. An Kiệt vẻ mặt âm trầm, ánh mắt giận dữ đạp một cước lên tên lính nằm trên đất, trầm giọng mắng: "Dám quấy rầy kỳ nghỉ của tao, đi chết đi."