Ông ta trầm giọng nói: "Nhã Triết, cháu đã đến rồi!" Trên mặt Mộ Nhã Triết hiện vẻ nghi ngờ: "Chú tư, sao chú lại ở đây?" "Chú đến thăm ông nội cháu, ngồi đi!" Hữu Hữu không khỏi căng thẳng nắm tay Mộ Nhã Triết. Mộ Nhã Triết ôm sát cậu vào bên người, đi đến bên kia giường, ngồi xuống, ngẩng đầu, ngồi đối mặt Mộ Liên Tước. Sau đó, là một thời gian yên ắng thật dài. Sau cùng, vẫn là Mộ Liên Tước lên tiếng trước. "Ông nội cháu, sức khỏe ngày càng sa sút rồi!" "Ừ." Từ đầu đến cuối chân mày Mộ Nhã Triết luôn nhíu chặt, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng. Mộ Liên Tước nhìn sắc mặt của anh một cái, bỗng nhiên cười: "Sao hả? Nhìn dáng vẻ của cháu, hình như là có tâm sự?" "Không có!" "À......" Mộ Liên Tước lại là cười, trên mặt là nụ cười sâu sắc, ánh mắt lại rơi vào trên gương mặt trắng xanh của Mộ Thịnh. Ngay sau đó, lại là không khí lặng im. Giống như đã qua một thế kỷ. Bỗng nhiên Mộ Liên Tước nói: "Nhã Triết kia, cháu nhìn chú như vậy, hẳn là muốn nói với chú điều gì phải không?" Hữu Hữu nghe vậy, cảnh giác híp mắt, ngẩng đầu nhìn Mộ Nhã Triết, đã thấy tầm mắt sâu sắc của anh từ đầu đến cuối dán chặt vào người Mộ Liên Tước, giống như một thanh kiếm sắc nhọn. Trái tim cậu khẽ động, nhạy cảm nhận thấy được một chút biến đổi rất nhỏ trên mặt Mộ Nhã Triết, sau đó, quay đầu, ánh mắt sắc bén như đao cũng nhìn Mộ Liên Tước! Trong phòng, bầu không khí có vẻ khá là kì lạ. Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Chú tư, làm sao chú biết, sức khỏe ông nội xảy ra vấn đề?" "Nhà họ Mộ đưa tin, chú mới biết được!" "Ha ha!" Mộ Nhã Triết lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Người đâu rồi?" Mộ Liên Tước nhíu mày, bỗng nhiên nghi ngờ nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm khó lường: "Nhã Triết, cháu có ý gì?" "Cháu hỏi chú đó." Ánh mắt Mộ Nhã Triết lộ ra vẻ nguy hiểm, lộ ra ý lạnh thấm vào xương tủy: "Người ở đâu!" Sắc mặt Hữu Hữu thảng thốt, lập tức hoài nghi nhìn Mộ Liên Tước. Chẳng lẽ... Là ông ta?! Mặt Mộ Liên Tước không chút thay đổi nhìn Mộ Thịnh, từ đầu đến cuối, không liếc Mộ Nhã Triết một cái, vẻ mặt bình tĩnh chống gậy, lạnh lùng nói: "Chú không hiểu cháu đang nói gì!" "Chú hiểu." Mộ Nhã Triết mạnh mẽ nghiêng nửa người về trước, nắm áo Mộ Liên Tước lên, giơ tay, trong tay anh đột ngột xuất hiện một khẩu súng. Họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào giữa trán của ông ta. "Rắc rắc - -" một tiếng, tiếng lên đạn lạnh lẽo máy móc, họng súng đen như mực không ngừng toát ra khí lạnh. "Người, ở đâu?" "Ha ha ha..." Mộ Liên Tước mặc cho anh nắm áo, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, ngay sau đó, không thể kiềm chế, phá lên cười: "Ha ha ha..." Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi nhìn ông ta, không nhúc nhích. "Nhã Triết, tức giận như vậy, không giống cháu đâu!" Mộ Liên Tước nâng mắt, trên mặt là khiêu khích trắng trợn: "Cháu muốn dọa chú sợ sao? Ha ha, không phải cháu không biết, hậu quả sau khi nổ súng, là cái gì! Nếu chú chết, cháu cũng chờ nhặt xác nhé? khà khà - - " "Cho nên, người ở đâu?" Mộ Nhã Triết lại mất kiên nhẫn. Mộ Liên Tước âm hiểm cười: "Ai? Đừng nóng vội chứ! Chú biết cháu muốn gì, đồng thời, cháu cũng nên biết, chú muốn gì!" Bỗng nhiên Hữu Hữu căng thẳng đứng lên. Chẳng lẽ, mẹ và Tiểu Dịch thần thật sự nằm trong tay ông ta!? Bờ môi Mộ Nhã Triết băng lãnh, thu súng lục về, đẩy Mộ Liên Tước ra. Trọng tâm Mộ Liên Tước không vững, suýt nữa thì té lăn trên đất. Hai nắm đấm của Hữu Hữu xiết, trong mắt là mũi nhọn lạnh lẽo.