Hồi tưởng lại những ngày mới hoạt động, năm đó anh ta mới mười hai tuổi, được trao lại quyền lực ở khu vực Bắc Mĩ, ròng rã suốt ba năm mới đổi lại được sự công nhận năng lực từ cha của anh ta. Nhưng mà đứa bé này lại chỉ bằng thực lực của bản thân, đưa Nhạc Trí từ phá sản trở thành một công ty phát triển hàng đầu. Không hề đơn giản chút nào! Cung Kiệt tỏ ra hứng thú quan sát cách bài trí trong phòng. Hữu Hữu lúc này đang ngồi đối diện anh ta, híp mắt lại, bắt đầu quan sát sắc mặt của người này. Giống, thật sự quá giống. Ngũ quan của người này thật sự quá giống mẹ cậu. Cậu thậm chí còn cảm thấy nghi ngờ về xuất thân của Cung Kiệt. Có người nói lúc còn nhỏ, mẹ còn có một người em trai thất lạc. Chẳng lẽ... Hữu Hữu rất nhanh bị suy nghĩ này làm cho sợ hãi. Làm sao có thể như vậy. Cung Kiệt là "hoàng thái tử" của Tập đoàn Cự Phong, sao có thể có quan hệ huyết thống với mẹ được. Chắc chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng mà thật sự có thể xảy ra trùng hợp như vậy sao? Nếu thật sự chỉ là trùng hợp, thì phải cảm thán đây là định mệnh trời đã an bài rồi. Hữu Hữu khép mắt uống trà. Cung Kiệt cũng bình tĩnh hơn, ánh mắt nhìn cậu cười, nói chuyện vài câu, sau đó nói thẳng vào vấn đề: "Đây là thủ tục cần thiết, có vài tờ hợp đồng, cần cháu xem rồi ký tên." Anh ta vỗ tay vài cái, có một trợ thủ tiến lên, đưa cho anh ta một sấp giấy. Cung Kiệt đưa tới trước mặt Vân Thiên Hữu. Hữu Hữu cầm lên xem, có chút hơi cảm thán thái độ ra tay hào phóng của Tập đoàn Cự Phong. Chỉ là một tờ giấy, nhưng chất liệu giấy lại được làm bằng da trâu, viền xung quanh còn được bo lại bằng vàng. Thật cổ hủ mà. Hữu Hữu đổ mồ hôi lạnh, cầm bút ký xoẹt một cái. Chữ ký của cậu có đường nét rất rõ ràng mà lại vô cùng uyển chuyển. Cung Kiệt nhìn đến hơi thất thần. Anh ta nói nhỏ: "Cháu thậm chí còn chưa đọc nội dung hợp đồng này viết gì mà, lẽ nào không sợ đây là "khế ước bán thân" sao?" "Chẳng lẽ không phải "khế ước bán thân" hả?" Hữu Hữu nhướn mày: "Lúc cháu chấp nhận gia nhập Cự Phong, vốn đã nghĩ rất kỹ càng, những thứ này chẳng qua chỉ là thủ tục đi kèm, cần phải xem sao?" Cung Kiệt giật mình, lập tức cười: "Không hổ là nhân vật khiến cha chú xem trọng." Trí tuệ của Hữu Hữu, khiến cho anh ta thán phục. Cất hợp đồng đi, Cung Kiệt nói tiếp: "Từ giờ trở đi, cháu chính thức trở thành thành viên của Tập đoàn! Ngoài những đáp ứng các điều kiện của cháu đưa ra, cha chú còn đưa tới cho cháu một người." "Ai?" Cung Kiệt vỗ tay. Cửa bị đẩy ra. Vân Thiên Hữu nhìn qua, thấy một cô bé khoảng tám chín tuổi, chậm rãi bước vào. Cậu thầm giật mình, cô ta (1) này bước tới đứng lại trước mặt cậu, đối diện nhìn cậu với thái độ lạnh lùng. Hữu Hữu ngẩng đầu nhìn lại. Thấy cô bé này thân hình mảnh khảnh, quá gầy gò. Nhìn nét mặt non nớt này, chắc chỉ khoảng tám chính tuổi là cùng, nhưng không giống bé gái phương đông bình thường, ấn đường tỏ ra khí độ rất lạ thường, hình như là con lai giữa Châu Âu và Châu Á, khí chất vừa lạnh lùng vừa cao quý nhưng cũng không kém phần mỹ lễ yêu kiều dịu dàng. Thậm chí còn ẩn ẩn sát khí. Mái tóc và ánh mắt có màu nâu, hàng lông mày đậm thanh tú. Ánh mắt sáng ngời, đuôi mắt phảng phất có ý cười quyến rũ, mũi cao thon nhỏ, đôi môi mềm như cánh hoa. (1) Mặc dù Lisa (tên của tử sĩ) còn nhỏ tuổi, để “cô ta” có vẻ già dặn quá, nhưng Lisa làm tử sĩ, lại đủ năng lực để được lựa chọn làm vệ sĩ cho người ta, để “cô bé” thì có vẻ non nớt quá, nên mình quyết định vẫn để “cô ta”.