Bây giờ, Vân Thiên Hữu bị kẹt ở nhà họ Mộ, là cơ hội ra tay tốt nhất. Nhưng mà, thời gian còn lại không nhiều, qua đêm nay, sáng sớm ngày mai, nhất định phải đem Vân Thiên Hữu mang đi! Mộ Thịnh đi vào phòng, lại liếc một cái liền trông thấy Tiểu Dịch Thần hai tay đút túi quần, đứng trước cửa sổ, đánh giá quân đội vũ trang canh giữ bên ngoài nhà họ Mộ, một vẻ mặt u ám. Mà Vân Thiên Hữu thì nằm ở trên giường. Nghe thấy động tĩnh, Mộ Dịch Thần cảnh giác xoay người lại, nhưng mà vừa thấy là Mộ Thịnh, trên mặt lập tức nở một nụ cười ngọt ngào."Cụ!" "Ừm!" Mộ Thịnh mỉm cười gật đầu, lập tức ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên Hữu trên giường, đã thấy mắt cậu nhắm lại, giữa lông mày khó nén mỏi mệt. "Nó ngủ rồi?" Mộ Dịch Thần mỉm cười nói: "Dạ! Em trai có vẻ là mệt mỏi, cho nên ngủ rồi." Mộ Thịnh trầm ngâm một chút, lập tức nói: "Thế nào?" Mộ Dịch Thần đi đến bên giường, chậm rãi ngồi bên cạnh, nhẹ tay bao trùm lên mu bàn tay Hữu Hữu, mi tâm bất đắc dĩ nhíu lên: "Em trai đối với con có chút lạnh nhạt, nó hình như có chút sợ người lạ?! Nhưng, vừa về đến nhà, mọi thứ đối với nó đều xa lạ! Ở chung lâu, sẽ không thờ ơ như thế nữa!" Mộ Thịnh khẽ giật mình. Chẳng biết tại sao, Mộ Dịch Thần cho ông ta một loại khí chất rất xa lạ. Tuy nhiên, đứng ở trước mặt ông ta quả thật là Mộ Dịch Thần, nhưng mà khí chất trên người, lại không khỏi lộ ra vẻ trưởng thành chững chạc, không hồn nhiên ngây thơ như lúc trước, mà them vài phần trầm ổn cùng cơ trí. Ông ta vốn cho là, Vân Thiên Hữu đến, e sẽ khiến Mộ Dịch Thần phản cảm cùng bài xích. Nhưng mà không nghĩ tới, làm anh, đối với việc đứa em trai này đến, Mộ Dịch Thần lại có thái độ bao dung! Đây cũng là ngoài ý liệu của ông ta! Mộ Thịnh nhịn không được hỏi: "Dịch Thần à, đối với đứa em trai này, con thấy thế nào?" "Rất yêu mến!" Mộ Dịch Thần nhướng mày, đôi mắt lấp lánh: "Cụ, con rất vui, có một đứa em tria đáng yêu như vậy! Về sau, con chính là anh, con sẽ có trách nhiệm của một người anh, chăm ssoc tốt cho em trai!" "Ai nha... Dịch Thần thật ngoan!" Mộ Thịnh ôm bờ vai của cậu. Lại dưới góc độ ông ta không thấy được, ánh mắt Mộ Dịch Thần có chút lạnh lùng cùng chán ghét. Ngẩng đầu, cậu hướng Mộ Thịnh nói: "Cụ, con về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai, còn phải đi nhà trẻ nữa!" "Ừm! Sớm nghỉ ngơi một chút đi! Ta sẽ bên cạnh đứa bé này!" "Cụ, ông không ngủ sao?" Mộ Dịch Thần nghiêng đầu một chút, lộ ra vẻ hồn nhiên ngây thơ. Trong ngôn ngữ quan tâm, lại làm cho tâm tình Mộ Thịnh cực kỳ vui mừng: "Ta muốn bên nó them một lát nữa! Dịch Thần ngoan, về phòng ngủ trước đi!" "Vâng!" Mộ Dịch Thần rời khỏi phòng, trong khoảnh khắc đóng cửa lại, ánh mắt bỗng nhiên vô cùng lạnh lẽo. Cậu chậm rãi quơ lấy túi, lại bất thình lình ý thức được, cậu dường như không biết phòng Mộ Dịch Thần ở nơi nào. Ngắm nhìn bốn phía, đôi mắt Mộ Dịch Thần chậm rãi nheo lại. Đúng rồi. Trước mắt, Tiểu Dịch Thần đang nằm trên giường trong phòng kia, mặc quần áo Hữu Hữu, ngủ thiếp đi. Mà giờ khắc này, Mộ Dịch Thần rời khỏi phòng, lại là Hữu Hữu mặc quần áo Tiểu Dịch Thần. Cậu nhìn qua cửa hành lang dài dằng dặc. Nhà họ Mộ rất lớn, lớn đến không hợp thói thường. Cậu bỗng nhiên đi đến cửa thang cuốn, hướng người hầu ra lệnh: "Phòng của tôi rất lộn xộn, giúp tôi sửa sang một chút." "Vâng, cậu chủ nhỏ!" Người hầu nói xong, liền đi tới lầu hai. Hữu Hữu theo sát phía sau anh ta đi vào phòng Mộ Dịch Thần, lại nghe người hầu cổ quái nói: "Cậu chủ nhỏ, phòng không có lộn xộn mà!" "Ra ngoài đi!" Hữu Hữu lạnh lùng nói. (*): Ý nói Hữu Hữu hoán đổi thành Tiểu Dịch Thần.