Vân Thi Thi nhướng mày, vô tội mà nhún vai: “Nếu không thì sao? Cô cả Tống, tôi rất bận, bây giờ còn có một buổi phỏng vấn, cô nếu tìm tôi có việc, tôi bảo trợ lý của tôi sắp xếp thời gian, như thế nào?” “Cô ——” Tống Ân Nhã vẫn theo thói quen mà giơ tay lên, hận không thể một bạt tai đánh lên cái khuôn mặt khiến người ta chán ghét kia của cô! Cô ta từ trước đến nay kiêu căng thành tính, ở nhà cũng như thế, hơi có chút không hài lòng, liền đánh người hầu trút giận. Vân Thi Thi khẽ liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Làm gì? Lại muốn đánh người? Nơi này có camera, thiên kim nhà thị trưởng ôn nhu hiền thục một lời không hợp, liền động thủ tát tai, tin này nếu truyền ra ngoài không được dễ nghe cho lắm nhỉ?!” Tống Ân Nhã tức đến mức thở gấp, cắn cắn môi đỏ, hung hăng mà đem lửa giận trong lòng nhịn xuống, đột nhiên thu hồi tay, xoay người oán hận mà rời đi. Mở cửa, đi ra ngoài, Mộc Tịch và Đinh Ninh đang nói chuyện phiếm, thấy cô ta sắc mặt đầy lửa giận xuất hiện ở cửa, hoảng sợ. “Nhìn cái gì mà nhìn?!” Tống Ân Nhã trừng mắt nhìn Mộc Tịch một cái. Mộc Tịch chỉ cảm thấy người này gây sự rất vô cớ, không nghĩ nhiều, cứng rắn mà đáp trả một câu: “Tôi nhìn cô hay không liên quan cái rắm gì đến cô, cô quản tôi?” “Đồ hèn hạ, còn dám cãi lại!” Tống Ân Nhã đột nhiên vung lên một bạt tai, đánh vào mặt Mộc Tịch. Bạt tai này đem toàn bộ ủy khuất cô ta chịu trước mặt Vân Thi Thi phát tiết ra. Lực đạo tàn nhẫn, đánh đến người kia phát ngốc! Mộc Tịch không thể hiểu được mà ăn một cái tát, thẹn quá thành giận tiến lên cùng cô ta tranh luận. Đinh Ninh ở sau lôi kéo cô ấy lại, đè thấp thanh âm nói: “Mộc Tịch, thôi, đừng gây chuyện! Chẳng may đắc tội với nhân vật không đắc tội nổi a?!” Mộc Tịch che gương mặt nóng rát, chỉ hung hăng mà trừng mắt nhìn cô ta một cái. Tống Ân Nhã phủi tay rời đi. Mộc Tịch ở sau lưng mắng một câu: “Không thể hiểu được, cái quái gì chứ!? Có bệnh.” “Thôi được rồi, chúng ta vào đi thôi!” Đinh Ninh đẩy Mộc Tịch vào cửa, Mộc Tịch lại vẫn không cam lòng nói: “Vô duyên vô cớ đánh người, thật là ả đàn bà điên!” Vân Thi Thi nghe vậy, giật mình, nhìn phía mặt cô ấy: “Làm sao vậy?” “Chính là cô gái vừa rồi kia, rất hung hãn nha, đánh tôi một bạt tai.” Mộc Tịch ủy khuất nói. Vân Thi Thi trong lòng tức giận, mím môi, ngay sau đó xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, là do tôi, để cô chịu ủy khuất!” “Ai nha ai nha không có việc gì! Cô làm gì phải nói xin lỗi tôi chứ, đánh tôi lại không phải cô!” Mộc Tịch phất phất tay, lại hỏi, “Cô gái kia là ai vậy? Thật điêu ngoa.” “Tống Ân Nhã.” “Tống Ân Nhã? Ai?” Vân Thi Thi nói: “Cô ta là thiên kim nhà thị trưởng, cha cô ta là Tống Chính Quốc.” Lời vừa dứt, Mộc Tịch bị dọa đến sửng sốt. Khó trách người này ngang ngược, thì ra là có chút bối cảnh a. Cô nói mà, sao có thể tùy tùy tiện tiện mà trà trộn vào cao ốc Hoàn Vũ chứ. Tưởng tượng đến mình vừa rồi còn cùng thiên kim nhà thị trưởng tranh luận, thiếu chút nữa làm to chuyện, Mộc Tịch liền nghĩ đã sợ hãi. Không phải cô ta bắt nạt kẻ yếu, mà là xã hội này, hiện thực chính là như vậy. Có vài nhân vật, không thể đắc tội, nếu không, chết như thế nào cũng không biết! Cô bất quá chỉ là một con kiến nho nhỏ, đắc tội không nổi. Đinh Ninh ở một bên nói: “Uổng cho em vừa rồi thiếu chút nữa còn cùng cô ta làm ầm ĩ lên.” “Cám ơn chị nha, Đinh Ninh, nếu không phải nhờ chị, em phỏng chừng sẽ cùng cô ta đánh nhau rồi.” Mộc Tịch vỗ vỗ ngực, nghĩ lại mà sợ. …… Cùng với mức độ nổi tiếng của Vân Thi Thi ngày càng tăng lên, giá trị con người cô cũng nước lên thì thuyền lên. Trước kia ra khỏi cửa, còn có thể không cần kiêng dè, hiện giờ, hận không thể là võ trang hạng nặng. Mũ, kính râm, huýt sáo, đây là phù hợp.