Mộ Nhã Triết đối với cô liền nổi lên chút thất vọng, lạnh lùng nói: "Ân Nhã! Xem ra từ trước tới giờ tôi quá dung túng cô! Từ bây giờ, cô nhớ kỹ cho tôi, Vân Thi Thi là người phụ nữ của tôi! Tay về sau, tôi không muốn nghe bất kỳ lời nói xấu nào về cô ấy từ cô nữa!" "Em..." "Nói "có". Tống Ân Nhã, đừng làm cho anh mất kiên trì với em." Âm thanh lạnh lùng của Mộ Nhã Triết khiến người ta run sợ. Tống Ân Nhã chặt chẽ cắn môi, nhưng vô luận thế nào cũng nói không nên lời. Ngay trước mặt Vân Thi Thi, cô làm sao có thể chịu thua? Để cho cô ta chế giễu cô sao? Không có khả năng. Tống Ân Nhã oan ức, trong lòng đều là lửa giận, toàn thân tức giận đến phát run. Tống Vân Tích cười nói: "Chú Mộ, Ân Nhã tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, vẫn có chút bồng bột, chú hà tất phải tính toán với cô ấy?" "Tùy hứng, cũng nên có giới hạn!" Âm thanh lạnh lùng của Mộ Nhã Triết vừa rơi xuống, viền mắt Tống Ân Nhã liền lập tức rơi xuống một giọt nước mắt. "Về nhà đi!" Mộ Nhã Triết ôm lấy bả vai Vân Thi Thi, xoay người, rời đi không hề quay đầu lại. Tống Ân Nhã không chịu nổi uất ức, ôm mặt khóc thương tâm. ..... Về đến nhà, Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu cũng đã về tới nhà. Vân Thi Thi chơi đùa với hai cậu mấy vòng, ra mồ hôi rất nhiều, liền cùng nhau đi tắm nước nóng, sau đó ngủ mất rồi. Mộ Nhã Triết cũng vừa tắm xong, một thân mặc áo ngủ đi ra, thấy cô ngủ rồi, liền thuận tay tắt đền, đi vào phòng sách. Vương Xuyên Đức đã gửi tới các bưu kiện và văn án, cộng thêm một đống tờ từ trước đó. Vì vậy anh ngồi im làm việc trong đó hơn một giờ, không hề đi ra. Trong nháy mắt, đã sắp hai giờ sáng rồi. Vân Thi Thi đang ngủ say, bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô lười biếng mở mắt, lại nhận ra đó không phải là điện thoại của cô, lại ngã xuống giường, dửng dưng mà trở mình, ngủ tiếp. Tiếng chuông ngừng reo, dừng một lát, lại vang lên lần nữa. Cô ngủ cũng không yên, cũng không có tinh thần để ý tới, không thèm quan tâm, cô nghĩ khi Mộ Nhã Triết trở về phòng, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ sẽ tự biết liệu. Cô đâu biết rằng người gọi điện muốn đua với cô, vang lên lại vang lên lần nữa, kiên nhẫn khiến người khác nổi điên. Vân Thi Thi nổi giận, người này rốt cuộc không muốn cho cô một giấc ngủ tốt. Vì vậy lập tức ngồi dậy, mái tóc rối bời, biểu tình vô cùng khó coi. Tuy không có đáng sợ như Mộ Nhã Triết khi rời giường, thế nhưng cũng không hề dễ chịu, mà dù có là ai thì khi giấc ngủ bị quẫy nhiễu cũng không thể làm yên được. Cô xoay người xuống giường, suýt chút nữa bị té xuống đất, vì vậy tâm tình lại càng thêm tệ, thật vất vả mới mò được vị trí của chiếc điện thoại, nhào tới chỗ kệ áo, đảo đảo một hồi, mới sờ tới túi âu phục của Mộ Nhã Triết, lúc này mới chậm rãi móc điện thoại trong đó ra. Vân Thi Thi nửa tỉnh nửa mê nhìn điện thoại, lúc này mới mở máy, giọng nói lộ rõ sự không vui, "Người nào vậy?" Đã là gần hai giờ sáng rồi, là ai lại đi quấy nhiễu giấc ngủ của người khác như vậy? Một đầu bên kia, cô gái đang định lên tiếng thì lập tức giật mình, cả người cứng đờ. Bất thình lình, thốt lên một câu đầy kinh ngạc: "Vân Thi Thi?" Vân Thi Thi đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, lại bị âm thanh kinh hãi này của cô ta đánh thức. Tống Ân Nhã? _