Nhìn Mộ Nhã Triết giờ phút này phảng phất có chút giống như Diêm Vương, "Lý Lương Đống, đây vẫn còn là nhẹ, lúc đầu, chính là ông tuyệt tình trước!" Dứt lời, anh liền lấy chân đạp vào lồng ngực ông ta, đẩy ông ta ngã xuống đất, không chút lưu tình dẫm lên vai, lạnh lùng châm chọc nói: "Ông rốt cuộc có bao lá gan, ngay cả phụ nữ của tôi cũng dám động?" Nghĩ, lại càng thấy tức giận, dưới chân khẽ dùng lực, Lý Lương Đống liên tục kêu rên vài tiếng, đau đớn bật khó: "Mộ, giám đốc Mộ, xin thủ hạ lưu tình*..." (Thủ hạ lưu tình*: xin nhẹ tay, để lại một con đường cho đối phương) Mộ Nhã Triết ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn ông ta, khẽ hừ một cái, anh thậm chí hận không giết được ông ta, vậy mà ông ta vẫn dám xin anh nương tay? Đúng là nằm mơ! Lý Lương Đống nhìn vẻ mặt tuyệt tình của anh, trong lòng không ngừng sợ hãi. Trong lòng không thể hiểu nổi, cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi, tại sao cậu ta phải đối với mình như vậy? "Giám đốc Mộ, tôi thật sự không biết đó là người phụ nữ của cậu! Tôi cũng chưa làm được gì cả, không phải sao? Tôi..." Mộ Nhã Triết khom người xuống, đôi mắt khẽ nheo lại, chợt rút ra một cây súng ở bên hông, dí vào mi tâm của ông ta, âm thanh lạnh lùng như Tu La: "Lý Lương Đống, càng nghe ông nói, tôi càng thấy thêm bẩn mắt!" Lòng súng đen nhánh chĩa về phía ông ta! Người đàn ông lạnh lùng đáng sợ, giống như người của âm phủ, tới đòi mạng. Lý Lương Đống sợ hãi, súng lục, trời ạ, trên người Mộ Nhã Triết còn đem theo súng lục. Không kịp suy nghĩ nhiều, ông bị dọa đến suýt nữa thì tè ra quần, kinh hoảng nhìn anh. Đối mặt với cái chết, bỏ qua hết những quy tắc cơ bản, ông ta bắt đầu bày ra những bản chất nguyên thủy nhất, nước mắt giàn giụa mà khẩn cầu: "Giám đốc Mộ, tôi có nói sai điều gì, cậu coi như chưa nghe thấy! Đừng giết tôi, đừng..." Lý Lương Đống khổ sở nhìn sắc mặt anh, chỉ sợ một anh có chút không hài lòng, sẽ bóp cò cướp mạng sống của ông. Nhìn người đang ông đang diễn hề dưới đất, khuôn mặt Mộ Nhã Triết khẽ lạnh, ngón tay khẽ siết cò. Mẫn Vũ một bên thấy vậy liền vội vàng ngăn lại. "Cậu chủ, xin hãy bình tĩnh!" Mộ Nhã Triết khẽ giật mình, lập tức hít sâu một cái, bình tĩnh lại... Hôm nay cảm xúc của anh có hơi rối loạn. Nhiều một chuyện, không bằng ít đi một chuyện. Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Đêm nay, nếu không làm hết lượt thì không được ra khỏi đây." Khóe môi Mẫn Vũ khẽ nhếch: "Cậu chủ, như vậy liệu có hại chết người không?" Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc mắt anh ta: "Nếu không, cậu chịu thay?" Mẫn Vũ ngay lập tức ngậm miệng. Anh không cần chiêu đãi nặng như vậy đâu. Thật là ghê tởm. Mộ Nhã Triết cùng Mẫn Vũ rời khỏi phòng ngay sau đó. Còn bên trong, mới chính thức khởi động. Tiếp theo xảy ra những chuyện gì, sẽ chẳng ai biết hết. Nhưng có một điều chắc chắn, những người trong đó, sẽ rất thảm thiết, rất khổ sở. Ngày thứ hai, Lý Lương Đống được đưa vào bệnh viện. Cùng với với ông ta, đương nhiên là có Tôn Hoa. Tôn Hoa cũng rất thê thảm, tay bị rách sưng tím, theo lời bác sỉ nói, rất thảm, đây là trường hợp "hoa cúc" bị thương nặng nhất trong cuộc đời hành y của ông. Song khi nhìn sang Lý Lương Đống, thì đã hoàn toàn không biết nên nói gì... _