Phóng viên này cũng rất ấm ức. Anh ta được trả thù lao xa xỉ, nhưng ảnh chụp cũng chụp cho cô ta rồi không phải sao? Hoàn Vũ ra giá muốn chuộc lại, thậm chí trả thù lao cho anh ta cao gấp bội lần kim chủ. Anh ta cũng chưa bán, đã rất phúc hậu rồi. Còn máy ảnh và ảnh chụp bị giữ, đó cũng không phải là lỗi của anh ta. Hoàn Vũ đang nâng đỡ Vân Thi Thi, phàm là những thứ gây bất lợi cho cô, tất cả đều đuổi tận giết tuyệt. Anh ta ở trong cục cảnh sát ăn không ít khổ cực, chịu không nổi, lúc này mới đi vào khuôn khổ. Kim chủ tức giận, đây là điển hình của tiền mất tật mang, đùng đùng nổi giận tắt điện thoại. Nhưng mà đây đều là chuyện sau này hãy nói rồi. Mộ Nhã Triết nhìn hai bức ảnh này, trầm ngâm một lát, đạt được mục đích rồi, anh sai Mẫn Vũ tiêu hủy hai bức ảnh này đi, máy ảnh cũng không để lại, phòng ngừa chuyện gì xảy ra. Mẫn Vũ lập tức dựa theo sự sắp xếp của anh mà làm. “Ông chủ, sau khi Lý Lương Đống xuất viện, anh định xử lý như thế nào ạ?” “Theo dõi ông ta một chút.” “Dạ.” Bên kia. Biệt thự nhà họ Tống. Tống Ân Nhã biết được ảnh chụp bị Hoàn Vũ lấy mất, tức giận ném điện thoại di động xuống đất, vẻ mặt phẫn nộ ngồi trên ghế sofa, Tống Vân Tích ngồi một bên thấy bộ dạng cô ta tức giận, không khỏi trêu chọc nói: “Làm sao vậy? Ai trêu chọc em gái bảo bối của anh tức giận thế?” “Còn có thể là ai được chứ!?” “Lại là Vân Thi Thi kia sao?” Sắc mặt Tống Vân Tích thay đổi, đột nhiên trầm xuống. Tống Ân Nhã hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến. Tống Vân Tích trầm ngâm một lát, nhưng mà bây giờ, anh ta không đứng về phía cô ta, thản nhiên nói: “Lại vì chú Mộ sao? Ân Nhã, không phải anh đã nói với em rồi sao, em đối với chú ấy chết tâm đi.” “Dựa vào cái gì! Anh, sao tay anh lại rẽ ra ngoài rồi? Còn nói chuyện giúp người ngoài nữa chứ!” Tống Ân Nhã kích động đứng dậy, trợn mắt nhìn anh ta, tức giận nói. Tống Vân Tích lại không cho là đúng nói: “Anh chỉ muốn em hết hi vọng với chú Mộ, không có ý đứng về phía người ngoài! Hơn nữa, em là em gái anh, thương em còn không kịp, nỡ lòng nào để cho em bị khinh bỉ chứ!?” “Anh…” Tống Ân Nhã rầu rĩ không vui nói: “Vân Thi Thi đó, đúng là ghê tởm! Nếu như có thể, em hận không thể làm cho cô ta biến mất sạch sẽ ở trên đời này!” “Xuỵt!” Tống Vân Tích cả kinh, lập tức bịt miệng cô ta lại, liếc cô ta một cái: “Em điên rồi sao? Lời này có thể nói lung tung được à? Cha mẹ đều ở đây, nếu để bọn họ nghe thấy được, em sẽ thảm đó!” “Vốn dĩ chính là như vậy.” Tống Ân Nhã mạnh miệng nói, “Ai mà không biết cô ta không biết xấu hổ, cướp đoạt anh Mộ của em.” “Cả ngày chỉ có anh Mộ anh Mộ, không biết anh ta có điểm nào tốt, làm em nhớ thương như vậy!” Trong lời nói của Tống Vân Tích có vị chua. Tống Ân Nhã buồn bực nói: “Anh, anh không biết à? Vân Thi Thi này rất đê tiện! Hoàn Vũ nâng đỡ cô ta như vậy, cô ta lại còn chẳng biết xấu hổ chạy đến tiếp rượu, đây không phải là quy tắc ngầm sao? Đội chó săn chụp được ảnh cô ta trong bữa tiệc, kết quả bị Hoàn Vũ cho người lấy đi! Anh nói xem, Vân Thi Thi chỉ là một diễn viên nhỏ, sao anh Mộ lại quen cô ta!? Cô ta tiếp ông chủ khác ăn cơm, rõ ràng là phản bội anh Mộ, anh Mộ không để ý à?” Tống Vân Tích nhíu mày: “Chuyện này có lẽ không giống như em nhìn thấy đâu.” “Vậy thì thế nào chứ!?” Tống Ân Nhã cười nói, “Có câu gì ấy nhỉ, tai nghe không bằng mắt thấy! Ảnh chụp đều rõ ràng như vậy, Vân Thi Thi này chẳng lẽ còn muốn chối hay sao?” Nói đến đây, cô ta lại tức giận.