Ông ta liên tục gật đầu, đáp lại vài tiếng, xoay người liền cúi đầu khom lưng rời khỏi phòng, cẩn thận đóng lại cửa phòng bệnh. Lý Lương Đống vẫn còn bực mình, tức giận nóng nảy đá chăn một cái, lập tức nhăn mặt vì đau đớn. Trong đầu âm thầm kêu gào, ông ta tuyệt đối sẽ không tha cho người phụ nữ không biết điều kia! Rời khỏi bệnh viện, Tôn Hoa vô cùng phiền muộn, giật giật tóc, nghiến răng nghiến lợi. Vân Thi Thi này thật là to gan! Còn dám lấy kéo đâm người ta! Thực sự không biết Hoàn Vũ dạy dỗ nghệ sĩ như thế nào! Tình cảnh hiện giờ của ông ta có phải là trộm gà không được mà còn mất nắm gạo không? Vốn là muốn đến cục cảnh sát xem Vân Thi Thi như thế nào, nhưng mới vừa rồi ở trong phòng bệnh bị Lý Lương Đống mắng xối xả, chịu đựng sắc mặt thối tha kia, hiện giờ ông ta cũng không còn tâm tình đi đến cục cảnh sát. Nghĩ tới việc Lý Lương Đống là người như thế nào, ông ta liền không nhịn được giậm chân, nhất thời hoang mang lo sợ. Hiện giờ ngay cả bản thân cũng khó lòng bảo toàn, không biết sau khi xuất viện thì lão già kia sẽ xử lý ông ta như thế nào. Vì thế trong đầu nảy sinh lòng oán hận Vân Thi Thi. Thế cho nên khi trợ lý gọi điện thoại tới, hỏi ông ta có đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho Vân Thi Thi ra ngoài không, Tôn Hoa chống nạnh đứng trên đường cái tức giận hét lên: "Quản việc của cô ta làm gì? Chính mình tự nhảy vào hố lửa thì thôi đi, lại còn lôi kéo chúng ta cùng vào? Chết tiệt! Hiện tại thân tôi còn không lo nổi, còn quan tâm cô ta làm gì? Để cho cô ta tự sinh tự diệt đi! Mẹ nó!" Trợ lý khúm núm vâng dạ, liền cúp điện thoại. Tôn Hoa tức giận đến hồ đồ, tắt điện thoại, cảm giác như trên đầu bốc khói. Bớt giận, ông ta gọi điện thoại cho Khổng Tiểu Thiến lại nghe báo máy bận. Tôn Hoa không nghĩ nhiều, đánh xe về nhà, ngủ! Mà bên kia, tuy nói là làm việc theo trình tự, nhưng Mạc Thừa An cũng cố hết sức giúp đỡ cô gái tội nghiệp này, dùng mọi quan hệ, giúp cô tìm được một phòng giam sạch sẽ. Cùng giam giữ với cô là mấy cô gái đứng đường vừa bị bắt ở khu Hồng Đăng. Trong phòng gian, Vân Thi Thi dựa vào cạnh tường, nghiêng đầu nhìn hoàn cảnh lạ lẫm. Giam giữ cùng cô là mấy nữ phạm nhân, lúc này bọn họ đang nhìn cô với ánh mắt xa lạ. "Này, mau nhìn đi! Là một người mới tới! Ai ôi, nhìn xem, dáng người thật là đẹp!" "Suỵt, đừng để người ta nghe thấy được! Người ta nhìn rồi kìa..." "Khuôn mặt đủ để gây họa, lại còn ăn mặc xinh đẹp thế kia, thật là có phẩm hạnh! Tôi thấy, chắc là cũng bị bắt ở khu Hồng Đăng phải không? Dạo này, việc tuần tra ở khu Hồng Đăng rất nghiêm ngặt." "Đừng nói nữa, có lẽ cô ta không phải gái gọi đâu..." Vân Thi Thi không nghe được tiếng bàn tán của mấy cô kia, cô hơi nghiêng đầu, nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi đi tới một góc rồi ngồi xuống. Hai tay cô bị đeo còng, mắt không ngừng nhìn ánh sáng đang dao động bên ngoài, ánh mắt trầm xuống. Bên trong phòng giam không có bóng đèn, chỉ có ánh đèn mờ mờ bên ngoài hành lang, có lẽ do lâu ngày không được sửa chữa nên hơn phân nửa số bóng đèn đều đã hỏng. Cô nằm thẳng xuống, đầu vừa đặt lên tấm đệm đã lập tức bị mùi nấm mốc xộc đến làm cho sắc mặt xanh mét. Vân Thi Thi vội vàng xoay người ngồi dậy, tựa vào bên tường. Nói thật, tuy cô không bị bệnh thích sạch sẽ nhưng ở trong gian phòng này, không khí vẩn đục như vậy thật sự làm cho người ta hít thở không thông.