Cả người Lục Cảnh Điềm run lên, môi run run xoay người lại, mím môi, lại ngẩng đầu, rầu rĩ kêu một tiếng: "Cha!" Bình thường, cô về trễ, Lục Bác Thịnh đã sớm ngủ rồi. Sao ngay đêm nay, trở về lại gặp ông!? Lục Bác Thịnh lạnh lùng hỏi: "Trễ như vậy, con đi đâu, sao giờ này mới về! Con còn biết có căn nhà này hả?!" "Con..." Bao nhiêu ấm ức và tuyệt vọng của Lục Cảnh Điềm nghẹn ngào nơi cổ họng, khó có thể mở miệng. Cô ta lại hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm nay một lần nữa, chuyện khiến cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã! Đau đớn vì bị xé rách truyền tới từ sâu trong cơ thể luôn nhắc nhở cô ta, xấu hổ và giận dữ hôm nay. Cố nén xuống tuyệt vọng trong lòng, Lục Cảnh Điềm ấp úng nói: "Đi chơi..." Cô ta không muốn để cho bất kì ai biết chuyện này. Dù là người nhà thân thiết nhất, cũng không muốn cho bọn họ biết! Mất hết mặt mũi rồi. Căn bản không còn mặt mũi gặp ai. Nếu để cho ba biết, thân thể của cô ta, đã dâng cho một đám du côn không biết tên, ba cô ta chắc chắn sẽ tức giận đến muốn giết cô ta! Đúng là ác mộng. Vì thế dù thế nào cô ta cũng phải lau đi, chỗ bẩn không xóa được này. "Lại đi quán bar chơi!?" Lục Bác Thịnh hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên vô cùng bất mãn, vừa muốn mở miệng dạy dỗ, Lục Cảnh Điềm lại vội vàng nói: "Ba, con mệt lắm, mệt lắm, con về phòng ngủ trước!" Lục Cảnh Điềm nóng lòng tránh né ông, Lục Bác Thịnh lại giận dữ nói: "Đứng lại! Ba có cho con đi chưa?" "..." Lục Cảnh Điềm xấu hổ đứng tại chỗ, gấp đến mức đầu đầy mồ hôi. "Cha nói còn chưa nói xong, con đã muốn đi, đây là thái độ với người lớn của con đó hả!? Bây giờ là mấy giờ, con đi chơi đến bây giờ mới về, trong mắt con có còn cái nhà này không!" Lục Bác Thịnh phê bình xong, thì nói: "Còn không đi đây qua cho cha!" Ông chuẩn bị phát biểu rồi! Nhưng giờ cô ta biến thành thế này, làm sao có thể đối mặt với ông? Lục Cảnh Điềm khẽ cắn môi, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Lục Bác Thịnh giận dữ: "Sao hả? Cha bảo con qua đây, sao con không nhúc nhích? Lớn rồi, cánh cũng cứng rắn rồi!? Còn không qua đây cho cha!" Sự nghiêm khắc của ông, lại càng lúc càng ép nước mắt cô ta chảy ra. Bỗng nhiên Lục Cảnh Điềm cúi đầu khóc nức nở. Cô ta cảm thất nhục nhã không chịu nổi, nếu để cho Lục Bác Thịnh nhìn thấy dáng vẻ của cô ta lúc này, một chút tôn nghiêm sau cùng của cô ta cũng không còn nữa! Lục Bác Thịnh lại càng lúc càng giận, ông đứng dậy, đi đến trước mặt cô ta, đưa tay kéo cánh tay của cô ta. Lục Cảnh Điềm lảo đảo một cái, ngã đến cạnh ông. Điều nhìn thấy trước mắt, khiến Lục Bác Thịnh chấn động! Chỉ thấy cánh tay trần trong không khí của cô ta, đầu vai, xương quai xanh, trải dày đặc chằng chịt các loại dấu vết mờ ám, dấu hôn. Vừa nhìn trên mặt, sưng đỏ không chịu nổi, rõ ràng có dấu vết bị bạo hành. Lúc Lục Bác Thịnh thấy rõ tất cả, theo bản năng, một bạt tai đánh qua. Lục Cảnh Điềm không còn sức lực, ngã trên mặt đất, cúi đầu, mặc cho mái tóc phủ che lại khuôn mặt mặt mình. "Con... tại sao con lại có thể như vậy!! Một đứa con gái, sao lại biến mình thành thế này!" Lục Bác Thịnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận sự không tốt của cô ta. Phản ứng đầu tiên, đó là lại không biết cô ta đã lêu lổng với ai! Lục Bác Thịnh đặt kì vọng lên người cô ta rất nhiều, vẫn kỳ vọng cô ta có thể gả vào nhà có danh tiếng. Nhưng mà nhà có tiếng tăm rất chú trọng trong sạch của con gái. Cô ta biến thành thế này, đã khiến ông thất vọng rồi! Cơn giận của Lục Bác Thịnh nổi lên, khiến Lục Cảnh Điềm vừa xấu hổ vừa giận dữ lại vừa ấm ức, cô ta ôm mặt, môi run run, từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống khuôn mặt trắng xanh, khiến cho người ta phải đau lòng! Cô ta không ngừng phát ra tiếng nức nở, như đã chịu ấm ức to lớn.