Anh ta lăn lộn trong sòng bạc hai mươi mấy năm, từ mười tuổi đã chơi trong sòng bạc này, thắng nhóc này, đang nhục nhã anh ta. Nhưng mà xấu hổ giận dữ thì xấu hổ giận dữ, anh ta thua trong tay một đứa bé, là chuyện thực rành rành. Anh ta chơi nhiều năm như vậy, chưa từng thua triệt để như vậy, cả ý chí chiến đấu cũng không còn. Nhà cái đẩy casino chips, rõ ràng đã chịu thua. ... Hữu Hữu mỉm cười nhìn anh ta, bên người có một nhân viên mặc đồng phục màu tím đi lên chia bài, giúp cậu cất kỹ tất cả casino chips thắng được. Tiểu Dịch Thần có chút khó tin kề sát bên tai cậu thì thào: "Hữu Hữu, em giỏi như vậy?! Vậy mà thắng hơn mấy trăm vạn." Hữu Hữu nghiêng người liếc cậu một cái, ngoắc ngón tay với cậu. Tiểu Dịch Thần đi tới gần. Thì nghe Hữu Hữu nhàn nhạt nói: "Ngu ngốc, em chơi xấu đó." Tiểu Dịch Thần: "..." ... Trong phòng tối nhỏ, bầu không khí nóng bỏng, đang là lúc chiến đấu hăng hái không ngừng. Mới biết mùi đời, tự nhiên là vô cùng đau đớn, nhưng mà so với hư không và kích thích vô tận trong cơ thể Lục Cảnh Điềm mà nói, căn bản không tính là gì cả! Có thuốc dẫn đường, cô ta giống như hóa thân thành một yêu tinh vô cùng lẳng lơ, lắc lắc dáng người quyến rũ, mặc kệ là tư thế nào cũng hoàn toàn phối hợp. Lý Đông Cường bại hạ trận trước, có phần không chịu nổi nữa. Nhắc tới loại thuốc kia đúng là quá mạnh, cho dù là ngọc nữ, cũng có thể biến thành người đàn bà dâm đãng. Trong lúc Lý Đông Cường thở dốc, Lục Cảnh Điềm lại thở gấp quấn lên, trên mặt là biểu cảm sốt ruột khó nén, hoàn toàn không chịu từ bỏ ý đồ. Lý Đông Cường vốn không muốn, nhưng tác dụng của thuốc trong người Lục Cảnh Điềm còn chưa hết, đẩy thế nào cũng không đẩy ra. Huống chi trước mặt đàn em, phải bận tâm tôn nghiêm đàn ông của mình, vì thế hắn ta lặng lẽ uống một viên thuốc, hùng dũng mạnh mẽ, nôn nóng sốt ruột nhào lên. Tinh thần hỗn loạn. Hô hấp hỗn loạn. Hiện trường lúc này, vô cùng khó coi. Giường bằng sắt nho nhỏ không ngừng lắc lư, phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt, dưới động tác kịch liệt, phát ra tiếng động hung dữ. Nhịp điệu này là muốn ép khô tất cả bọn họ. Lục Cảnh Điềm đâu biết mình đang làm chuyện trời long đất lở gì, cũng không biết giờ phút này, biểu cảm trên mặt của cô ta là dâm đãng thế nào, càng không nghe thấy giờ phút này cô ta kêu gào cao vút thế nào. Ước chừng có hai giờ sau, năm sáu người thay nhau ra trận, tác dụng của thuốc trong người Lục Cảnh Điềm mới biến mất. Thuốc này cũng quá ghê gớm rồi? Đây là nhịp điệu muốn làm bọn họ suy sụp sao? Những người khác cũng mệt mỏi đến không được, trong phòng không ngừng phát ra tiếng thở dốc. Lúc mọi chuyện đều đã hòa hoãn lại, Lý Đông Cường cảm thấy thắt lưng của mình sắp gãy, bổ nhào trên giường, thắt lưng vừa đau vừa chua xót, quả thực khổ không thể tả. Xem ra, loại chuyện này đúng là nên tiết chế một chút thì tốt hơn! Hiện giờ hắn ta tổn thương sinh lực, xem chừng chăm sóc dăm ba bữa cũng không phục hồi tinh thần được! Bên này, tác dụng của thuốc cũng biến mất, lửa trong cơ thể đã trút ra xong, cuối cùng lý trí của Lục Cảnh Điềm đã quay về, song khi cô ta thấy rõ ràng một màn khó coi trước mắt, ngẩn ra, trên mặt "Bá" được một phen, nhất thời trắng bệch không còn chút máu! Xảy, xảy... Đã xảy ra chuyện gì?! Không đợi cô ta phản ứng lại, một tiếng kêu sợ hãi đã phát ra từ cuống họng của cô ta! "A - - các người... Các người..." Cô ta che mặt, không ngừng thét chói tai, bỗng nhiên cảm thấy được trên người mát lạnh, cúi đầu vừa nhìn, người mình thế nhưng không còn mảnh vải, lần này, cô ta càng hoảng sợ hơn! Lục Cảnh Điềm hơi hơi bình tĩnh lại, rõ ràng cảm thấy chỗ nào đó trên người mình truyền tới đau đớn như bị xé rách, giống như bị xe tải hung hăng nghiền nát vậy!