Có người, gặp người trong lĩnh vực kinh doanh, đối với chút việc nhỏ nhặt đều hiểu đạo lí chuyển biển tốt thì thu lại. Nhưng Lục Hạo Thành là ai? Anh coi Lam Lam như mạng, mặc dù hiện tại anh chưa xác định Lam Hân chính là Lam Lam, nhưng trong lòng anh đã chắc chắn chín mười phần rồi. Tìm kiếm nhiều năm như vậy, Lam Hân là người khiến anh cảm thấy mãnh liệt nhất. Anh để tâm một người như vậy, sao có thể để người ta bị bắt nạt dưới mí mắt của Lục Hạo Thành anh đây. Khương phu nhân bị Lục Hạo Thành nhìn như vậy, thoáng cái hiểu ý Lục Hạo Thành, anh muốn bà ta xin lỗi Lam Hân. Con nhãi thối tha đó, bà chịu nổi sao? Một kẻ ăn xin không bằng con chó. Năm đó nếu không phải bà có lòng tốt để cô ta sống sót, hôm nay không đến lượt cô ta làm bộ Nhưng cô ta sống chết không thừa nhận bản thân chính là Khương Lam Hân, bà ta cũng không có cách nào. Suy cho cùng thì bà ta đối với Khương Lam Hân, ngoại trừ bộ mặt này ra, cái gì cũng không hiểu biết. Đúng rồi, cô ta dị ứng với xoài và dứa. Có cơ hội, bà ta nhất định phải thử? Nhưng mà hôm nay, thoát khỏi việc này trước rồi nói sau. Đào Mộng Di bà ta khổ sở nhiều năm, có thể uốn cong cũng có thể duỗi ra, xin lỗi, trên đầu vô cớ mất đi một tỷ. Không phải chỉ là chuyện động miệng thôi sao? Bà ta tao nhã bước lên một biếc, nhìn Lam Hân, nhếch miệng cười như vẫn đối với người khác: "Cô Lam, xin lỗi, tôi nhất thời lỡ lời, cô có thể không chấp nhặt với tôi được chứ?” Lam Hân cũng là một người khéo léo xem xét tình hình, nhưng mà đối phương là Đào Mộng "Nghe nói, bảy năm trước, Khương phu nhân dùng con gái nuôi của mình để đổi lấy giao dịch mười triệu tệ...” Lam Hân bỗng nhiên muốn nói lại dừng, dường như là nói sai, vẻ mặt có chút áy náy, nhìn nụ cười rạn nứt trên mặt Lục phu nhân, cô hung ác cười, giọng điệu hướng lên, như cái tát mạnh mẽ vô hình lên mặt Đào Mộng Di. "Aiya! Khương phu nhân, tôi cũng nhất thời lỡ miệng, giữa chúng ta cũng coi như hòa nhau.” "Cô, cô nghe được tin này từ đầu, đây là cô ngậm máu phun người?" Đào Mộng Di cuối cùng chịu không nổi phát cáu, trên khuôn mặt đẹp đẽ, trang điểm tinh xảo, dưới cảm xúc mất khống chế của bà ta, méo mó có vài phần xấu xí. Chuyện này, nếu như lan truyền trong giới thượng lưu, vậy thì nguy rồi. Lục Hạo Thành khẽ liếc mắt, thấy tia sáng dưới đáy mắt cô kỳ lạ, cô vậy mà tự vạch vết sẹo, trái tim cô có lẽ rất đau! Lam Hân lại cong môi cười, vẻ mặt áy náy: “Lục phu nhân, tôi đã nói rồi, là nhất thời lỡ miệng, không có chuyện gì, Khương phu nhân hà tất phải lo lắng như vậy?" Khương phu nhân đang muốn nói chuyện, điện thoại Lam Hân bỗng nhiên vang lên. Lam Hân liếc nhìn tín hiệu điện thoại, là Cẩn Hi. Cô cười cười xin lỗi Lục Hạo Thành, bước qua một bên nghe điện thoại: “Cần Hi!" "Lam Lam, Khương gia bán cổ phần rồi." Cẩn Hi bên kia vui vẻ nói. Lam Hân ngước mắt, nhìn qua Đào Mộng Di căm tức nhưng không cách nào phát cáu được, cười rực rỡ như hoa: “Cẩn Hi, tiền tôi đặt chỗ cậu đủ không? Nếu đủ thì lập tức mua hết toàn bộ." "Lam Lam, không đủ chỗ em có, sau này chị có tiền lại trả em là được!” Cẩn Hi biết cô sẽ không dễ dàng cần tiền của anh, chỉ có thể tự mình nói ra trước. “Được! Cẩn Hi, cảm ơn cậu!” vẻ mặt Lam Hân cảm kích. "Vậy tối nay mời tôi một bữa cơm, ăn cơm xong cùng đi xem phong cách phòng mà chị thích." Cẩn Hi nhận cơ hội yêu cầu. "Được! Địa điểm cậu chọn đi!” Cái này thì Lam Hân có thể đáp ứng được. "Được! vậy cậu tan làm tôi tới đón cậu, cúp đây!" Lam Hân thu lại nụ cười, đi về phía mấy người Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành nhìn cô nói: “Giám đốc Lam, về công ty thôi! Sắp đến giờ làm việc rồi!"