Nghĩ tới đây, ý cười nơi khóe miệng Lục Hạo Thành bất giác ang thêm. Nhìn đến Lam Hân, tướng ăn tao nhã, luôn mang theo ý cười nhẹ nhàng, tạo cho người khác cảm giác muốn gần gũi cũng cảm thấy xa cách. Anh không kìm được tình cảm vui sướng, ngay cả Âu Cảnh Minh và Mộc Tử Hoành cũng đều cảm thấy. Một bữa cơm, mọi người đều quây quần bên Nhiên Nhiên nói chuyện, cũng ăn đến vui vẻ! Đây là bữa tiệc đầu tiên Lục Hạo Thành ăn thoải mái như vậy, mọi người cả bàn này đều rất chân thành. Anh cảm thấy anh không cần dồn hết tâm trí ngụy trang cảm xúc của mình, làm chính anh đã được rồi. Sau bữa trưa, Mộc Tử Hoành đưa Lam Tử Nhiên và Nhạc Cần Nghiên ra sân bay. Lúc Mộc Tử Thành đi lấy xe, Lục Hạo Thành gửi cho Mộc Tử Hoành một tin nhắn wechat. Mộc Tử Hoành vừa khởi động xe thì nghe thấy âm thanh nhắc nhở của wechat, anh nhanh chóng cầm điện thoại xem qua. “Tử Hoành, tìm cơ hội lấy tóc của Nhiên Nhiên.” Mộc Tử Hoành khẽ cười, anh biết Lục Hạo Thành không đợi được nữa rồi. Anh quen biết cậu ấy nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ấy cấp bách như vậy. Anh lái xe một mạch ra khỏi bãi đỗ xe, đón Lam Tử Nhiên và Cần Nghiên rồi lập tức lái xe tới sân bay. Lam Hân, Âu Cảnh Mình và Lục Hạo Thành cùng quay lại công ty. Lúc rời nhà hàng không xa lại gặp Khương Tĩnh Hàm và Đào Mộng Di, không giống là lần này đại công tử Khương gia, Khương Trí Viễn cũng đi cùng. nUC tổng, thật trùng hợp!” Khương Trí Viễn cười nói. Lục Hạo Thành chỉ gật gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm. Khương Trí Viễn một thân tây phục đen cắt may khéo léo, ngoại hình giống cha anh ta, khuôn mặt thâm sâu, mặt tròn, ngũ quan thanh tú, cũng là một người tuấn lãng. Chỉ là Khương Lam Hân biết, người anh cả này cũng là một tra nam. Hồi đại học, một chân đạp máy thuyèn. Có cô gái thậm chí còn mang thai nhưng đều bị Đào Mộng Di lấy tiền giải quyết. “Lục tổng, cậu đối với vị giám đốc mới đến này của công ty các cậu thực sự không tệ, trước kia cũng không thấy cậu mang giám đốc Lâm cùng ra ngoài ăn cơm.” Đào Mộng Di nói xong, trên mặt phong thái xinh đẹp, ánh mắt tính toán mà quyền lực, còn có thâm ý khác nhìn Lam Hân. Khóe miệng Lam Hân giương lên, thản hiên đối mắt với Đào Mộng Di. Lục Hạo Thành lạnh lùng căng khóe môi, đáy mắt dần lộ ra hàn ý,lạnh lẽo liếc qua Đào Mộng Di, lại chậm rãi thu hồi lại, âm thanh lạnh nhạt vô tình: “Khương phu nhân, Lục Hạo Thành tôi muốn đưa ai đi ăn cơm, chẳng lẽ còn cần phải gọi điện cho bà, nói hôm nay Lục Hạo Thành tôi đưa ai đi ăn cơm sao? Cứ coi như tôi có chú ý đặc biệt với giám đốc Lam thì có liên quan gì đến bà?” Nếu như Lam Hân thực sự là Lam Lam,chuyện Khương gia bọn họ làm với Lam Lam, anh tuyệt đối không thể tha thứ. Đào Mộng Di có chút lúng túng sững sờ đứng yên. Bà ta luôn biết Lục Hạo Thành không nẻể mặt người khác, không nghĩ tới không cho người khác mặt mũi như vậy. “Lục tổng, mẹ tôi bà ấy không có ý này, anh không phải để tâm.” Khương Tĩnh Hàm đứng một bên cười hoà giải. Rất rõ ràng, Lục Hạo Thành không quan tâm tới lời của cô ta, ngay cả nhìn cũng không thèm. Âu Cảnh Minh đứng ở một bên, hai tay vòng trước ngực, thong dong tự tại đứng một bên xem kịch. Lam Hân đang định nói chuyện thì Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua cô, đột nhiên anh nói trước cô, ánh mắt anh rất lạnh, âm thanh lại không nhanh không chậm: “Tôi có một câu hỏi, thực ra vẫn luôn muốn hỏi Khương phu nhân, Khương phu nhân có ý kiến gì với giám đốc Lam của chúng tôi phải không? Tại sao mỗi lần thấy giám đốc Lam của chúng tôi đều nói bóng nói gió, hôm nay nếu Lâm Hiểu Man cũng ở đây, bà không có ý đâm thọt chứ?” Một chiếc mũ lớn thoáng cái rơi trên đầu Đào Mộng Di khiến khuôn mặt Đào Mộng Di có hơi không thở nỗi.