Chương 951:   Anh lấy ra di động, nhắn tin cho Mộc Tử Hoành.   [ Mộc Tử Hoành, mau cưới Nhạc Cần Nghiên đi đi.]   Mộc Tử Hoành : [ Nửa đêm còn phát điên gì thế? Nhưng tôi thật sự cũng muôn cưới Nghiên Nghiên, nhưng cái chính là Nghiên Nghiên không chịu gả cho tôi thôi.]   Lục Hạo Thành “Nghĩ biện pháp để cô ta gả cho cậu, cô ta chiếm lấy bà xã tôi”   Mộc Tử Hoành [ Cậu nói xem dùng biện pháp gì để cô ấy bằng lòng gả cho tôi, tôi cũng rất muốn thoát kiếp độc thân, làm cún độc thân bao nhiêu năm cũng cô đơn lắm chứ.]   Lục Hạo Thành vừa thấy, ném điện thoại sang một bên, nằm trên giường, cầm chiếc gối ôm bên cạnh, xem nó như Nhạc Cần Nghiên, dùng sức đánh vài cái.   “Đáng chết!” Lục Hạo Thành lăn lộn vào vòng trên giường, bắt cẩn ngã xuống khiến anh tỉnh táo hơn.   Anh thở phì phì vứt gối ôm, đi tắm rửa.   Đêm khuya ở nhà họ Có, thực im lặng.   Có An An thấy người nhà đều đã đi ngủ, mới trở lại phòng mình gọi điện thoại.   Điện thoại rất nhanh liền kết nói.   “Thím, chuyện làm thế nào ?”   “An An, mấy tên khốn kia bị tóm rồi, không biết có lôi ra chúng ta không?” Đối phương truyền giọng nói đầy hoảng sợ, đè nén sợ hãi.   Cố An An nhíu mi “Thím, không phải thím nói là người đáng tin sao? Sao ngay cả chút chuyện nhỏ kia cũng làm không xong? Sau này sao tôi yên tâm giao việc cho các người được nữa, thím và chú lấy của tôi không ít tiền, vậy mà làm ăn như thế sao?”   “An An, trước tiên đừng nổi giận ta cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ: thế này, ta ở bên ngoài quan sát, đột nhiên có thêm hai người phụ nữ, làm loạn chuyện lên, hiện tại làm sao bây giờ ?”   Có An An trầm giọng nói: “Dù thế nào cũng không được khai tên tôi ra, nếu không chúng ta cùng chết.” Cố An An nói xong, vội cúp điện thoại.   Cô ta phẫn nộ ném điện thoại trên giường, sắc mặt âm u, đáy mắt ác độc khó kìm nén.   Nhưng lúc này, di động lại rung lên.   Cô ta khó chịu cầm lấy di động, vừa thấy dãy só, lại tiếp tục nhăn mặt, nghe điện thoại.   “Alol”   “An An, ta không khai cháu ra, thì lấy lý do gì để hại Trầm Giai Kỳ chứ? Hơn nữa, chuyện này là cháu bảo ta làm, không thể cứ mặc kệ như vậy. Tuy rằng cháu cho chúng ta rất nhiều tiền, nhưng chúng ta cũng làm cho cháu rất nhiều việc. An An, trở mặt vô tình như vậy cũng không hay đâu.”   Cố An An vừa nghe, lửa giận bùng nỗ “Cho nên nói, ý của thím là muốn khai ra tôi chắc?”   “An An, thím cũng không có ý này, nếu có thể có biện pháp giải quyết, sao thím lại khai tên cháu chứ? An An, cháu làm như vậy sẽ bị nhà họ Cố phát hiện, hiện tại không phải lúc trốn tránh, mà phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.”   Cố An An vừa nghe lời này, lạnh lùng ăn cong khóe môi”   Thím à, biện pháp giải quyết tốt nhất là thím thừa nhận chuyện này, không cần khai tôi ra, như vậy, tiền cho Hải Dương học đại học còn có hi vọng . Về phần lý do, có thể tùy ý nói bừa một cái.”   Nhắc tới Hải Dương, đối phương im lặng.   Một lát sau, đối diện mới truyền đến giọng nói “An An, gửi cho ta 10 vạn đi, chuyện này không liên quan đến cháu.”   Đối phương nói xong, lần này cúp điện thoại trước.   Cố An An lại ném điện thoại trên giường, ngày nay ai cũng mê tiền.   Cả nhà ông chú chẳng những vô tình vô nghĩa, lại giống như quỷ hút máu quấn lấy cô ta.   Nhớ rõ lúc còn nhỏ, cha mẹ mất, một nhà chú thím đều không quan tâm đến cô ta, cũng suy nghĩ đến việc đưa cô ta đến cô nhỉ viện.   Chú thím hận không thể khiến cô ta chết đi, cô ta đã đề nghị họ gửi mình đến trại trẻ mồ côi.