Chương 937:   Con đàn bà kia dám hãm hại mình, gã cũng sẽ không buông tha cho cô ta.   Gã nhìn qua Có Ức Lâm, mặt xám như tro tàn.   Đám người bị mang đi, Cố Ức Lâm mới thật cẩn thận nhìn Trầm Giai Kỳ.   Nhạc Cần Nghiên đi chân trần, thật cẩn thận kéo chiếc ghé qa”Giai Kỳ, nào, ngồi xuống.”   Lục Tư Tư giúp đỡ Trầm Giai Kỳ ngồi xuống.   “Giai Kỳ, hay là chúng ta đi bệnh viện đi?”Cố Ức Lâm nói, nhìn thấy mặt cô tái nhợt, anh rất lo lắng.   Trầm Giai Kỳ khẽ lắc đầu, “Không cần, không sao.”   Bà nội Cố đã đi tới, “Đứa nhỏ, con có mệt lắm không, ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng chính mình, nếu không thoải mái, chúng ta phải đi bệnh viện nhìn xem.”   Trầm Giai Kỳ nhìn thoáng qua bà nội Cố ôn hòa, lại khẽ lắc đầu.   Cố Ức Lâm ở một bên giới thiệu nói: “Giai Kỳ, đây là bà nội.”   Trầm Giai Kỳ cười gật đầu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bà nội.”   “Ail Trời ơi, đứa nhỏ này thật ngoan.   Vừa rồi bị dọa sợ rồi hả, cháu yên tâm, chỉ cần có bà nội ở đây, ai cũng không dám ngăn trở các cháu ở bên nhau, cháu cố giữ gìn sức khỏe, chuyện nơi này cứ giao cho Ức Lâm để ý, cháu kết hôn sinh đứa nhỏ ra, nếu cháu muốn làm việc, thì làm việc, không thích, thì ở nhà nhàn nhã, tự cháu lo liệu.”   Những lời bà nội Cố nói, thật sự là lời nói yêu thương nhất.   Rất nhiều con dâu nhà giàu không chịu đi làm, điều này khiến họ cảm tháy xấu hỏ.   Nhưng bà nội Có nói như vậy, ngay cả Lục Tư Tư cũng có chút kinh ngạc, “Oa! bà nội, bà trở nên nghĩ thoáng như vậy từ khi nào ?”   Bà nội Cố nhíu mi nhìn qua: “Con nhóc kia nói cái gì vậy?   Ta khi nào thì không nghĩ thoáng ?”   Lục Tư Tư nhỏ giọng nói thầm: “Bất cứ lúc nào cũng không thay đổi, xưa nay ta vẫn luôn là có chấp bảo thủ.”   Bà nội vừa nghe, lạnh lùng nói: “Con nhóc thối, đang mắng ta phải không?”   “Ôi trời!”Lục Tư Tư hoảng sợ, tuổi lớn, mà lỗ tai còn tốt như vậy?   “Ha ha… .” Cô giả ngu cười: “Bà ơi, cháu đâu có mắng bà, Sao cháu dám mắng bà chứ?”   “Này, cậu hai Cố, anh có thể đi mua giúp tôi đôi giày được không?”   Nhạc Cần Nghiên nhìn thoáng qua chân mình, nên đất lạnh băng, cô phát ốm mắt.   Cô sợ lạnh, vô cùng chán ghét.   Trầm Giai Kỳ vừa thấy, vẻ mặt xin lỗi, ” Nghiên Nghiên, thật xin lỗi, vừa rồi, may mà có cô.   Nhưng cả hai chúng ta có cùng cỡ giày, tôi có một đôi giày.   cao gót không tồi, nghĩ muốn chờ đứa nhỏ sinh xong thì mang, vẫn còn mới, cô đi vào trước đi, trên mặt rất lạnh, Lam Lam không phải đã nói, cô rất sợ lạnh sao?”   Nhạc Cần Nghiên sửng sốt, nhìn thoáng qua Trầm Giai Kỳ, trong lòng ấm áp, Lam Lam nhớ rõ cô sợ lạnh, Mộc Tử.   Hoành nhớ rõ cô sợ lạnh, duy chỉ Ôn Lãng không nhớ.   Cô tự giễu cười, xem ra ba năm qua cô cũng không thật sự yêu đương.   Cô nhìn Trầm Giai Kỳ cười cười: “Giai Kỳ, cho tôi đi, cảm ơn cô nhớ rõ tôi sợ lạnh.”   Trong suy nghĩ của cô, Lam Lam là một người vô cùng ấm áp.