Chương 857:
Mộc Tử Hoành toàn thân nóng rực, cảm giác cơ thể như sắp nổ tung rồi, gấp gáp muốn tìm một nơi nào đó mát lạnh.
Nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, hiện tại đang xảy ra chuyện gì?
Hung hăng trừng mắt nhìn Lục Tư Ân, ánh mắt kia có khinh thường, có chán ghét, giống như con dao nhỏ bén nhọn, khiến Lục Tư Ân lạnh run.
Nhưng nghĩ đến mục tiêu của chính mình, cô ta lại cười dịu dàng, giọng cũng cố cho mềm mại hơn, “Anh Tử Hoành, anh tỉnh rồi à.”
Vừa nghe giọng nói này, Mộc Tử Hoành chỉ cảm thấy thân thể như bị thiêu đốt, run rẫy từng cơn.
Ý thức dần dần mơ hồ, thân mình cũng tự động hơi hướng về phía người Lục Tư Ân.
Lục Tư Ân vừa thấy liền gợi lên nụ cười thắng lợi, bàn tay lạnh lẽo của cô ta nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay người đang nằm trên giường “Anh Tử Hoành, em biết anh đang rất khó chịu, nhưng đừng lo lắng, một lát nữa sẽ thoải mái hơn thôi.”
Sự động chạm mát mẻ khiến Mộc Tử Hoành thấy rát thoải mái, thậm chí ý thức đã dần trở nên mơ hồ.
“Thật là khó chịu!”Anh thấp giọng nói, anh cần nước lạnh, nước đá thật lạnh.
“Nghiên Nghiên, cứu anh, cứu anh Nghiên Nghiên.”
Chút ý thức cuối cùng, trong lòng Mộc Tử Hoành chỉ còn lại bóng dáng quyền rũ của Nhạc Cẩn Nghiên.
Lục Tư Ân nghe một tiếng Nghiên Nghiên, cả người sửng sốt, đáy lòng vô cùng đau đớn.
Đến lúc này, trong lòng anh vẫn còn nhớ thương con khốn Nhạc Cần Nghiên kia.
Cô ta siết chặt tay Mộc Tử Hoành gọi “Anh Tử Hoành, em là Ân Ân đây.
Anh biết không?
Anh Tử Hoành, từ nhỏ em đã thích anh rồi, lớn lên lại càng thích .”
Cô ta thâp giọng nói, nở nụ cười dịu dàng, năm xuống bên người Mộc Tử Hoành, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Hơi thở lạnh lẽo truyền đến, Mộc Tử Hoành lập tức tỉnh táo hơn vài phần, người phụ nữ này là Lục Tư Ân, không phải Nghiên Nghiên mà anh yêu thương.
Nhạc Cần Nghiên là người con gái anh yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Anh dùng hết sức lực đẩy Lục Tư Tư ra, tự mình lăn mạnh rồi ngã xuống giường.
Lục Tư Ân cũng bị đẩy xuống giường.
“A….” Cô ta đau đớn hét to một tiếng.
Mộc Tử Hoành dùng sức nhéo mạnh vào bản thân, cảm giác đau đớn khiến anh tỉnh táo hơn vài phần.
Nhưng không còn bao nhiêu sức lực, anh nhích từng chút từng chút bò về phía cửa phòng, đôi mắt đỏ rực đến đáng SỢ.
Lục Tư Ân đứng dậy, không cam lòng đi về phía Mộc Tử Hoành.
Cô ta nhìn Mộc Tử Hoành một cách trịch thượng, hôm nay dù thế nào anh cũng không thể ra khỏi căn phòng này được.
Cô ta ngồi xỏổm xuống muốn dìu anh.
“Cút ngay, đừng chạm vào tôi, đồ phụ nữ không biết xấu hổ không biết liêm sỉ.” Mộc Tử Hoành lúc này rống giận cũng hao tốn sức lực.
Lục Tư Ân vừa nghe lời này, biết anh đã tỉnh táo hơn rồi.
“Anh Tử Hoành, không phải em, em cái gì cũng không biết, em thật sự không biết gì cả. Em cũng bị người ta đưa đến phòng này, thật sự cái gì cũng không biết, em thấy anh quá khó chịu, đã nghĩ muốn giúp anh, anh Tử Hoành, em dìu anh quay lại nhé.”
Giọng cô ta dịu dàng, luôn khiến lòng Mộc Tử Hoành run lên.
Mộc Tử Hoành đáy lòng cười lạnh, “Gặp qua nhiều người không biết xấu hổ , chưa thấy qua loại không biết xấu hỗ đến như cô, da mặt dày đến mức bị người ta dẫm máy chục lần cũng không nát, Lục Tư Ân, tôi sẽ không bao giờ.
tha thứ cho cô.”
Mộc Tử Hoành miệng lưỡi khô khóc, nhìn tháy cửa phòng cách mình càng ngày càng gần, đáy mắt anh tràn đầy mong đợi, anh luôn giữ mình chỉ để gặp được người phụ nữ mình thính.
Hiện tại gặp chuyện này, không thể bị hủy hoại vào tay người phụ nữ vô liêm sỉ này được.