Chương 642:   Lục Tư Tư lạnh lùng nói: “Đây là tên khốn kiếp nào làm, thế nhưng còn chửi bới Tiểu Ức như vậy, nhưng sao Tiểu Ức lại thế này, một câu cũng không nói, cũng không giải thích.   Còn nữa, A Thành làm gì đi chứ, bà xã tương lai của nó đã bị bắt nạt như vậy, sao còn không ra mặt.”   Nhạc Cẩn Nghiên nhìn cô chị cười cười, “Tư Tư, loại chuyện này, nếu là chị ở đây, đứng trên lập trường của bọn họ, Lam Lam giải thích, chị sẽ tin tưởng sao?”   TA cố ” Lục Tư Tư nghi hoặc nhìn qua Việc này tình thật đúng là khó nói, mọi người đều chạy theo chiều gió, huống chỉ là trên internet, độ chân thật rất khó phân biệt.   Có người để mắng chửi, không ai lại bỏ qua , người thân quen cũng sẽ phản bác lại vài câu, nhưng không thể nói lại nỗi.   Lục Tư Tư bỗng nhiên nói: “Cho nên, Tư Tư, em nói, Lam Lam hiện tại giải thích cũng vô dụng sao?”   Nhạc Cần Nghiên cười lạnh gật đầu, “Không sai, Lam Lam hiện tại nói rách miệng, cũng không có người tin tưởng , thương trường như chiến trường, đánh vào người trước rôi đánh vào tim, người phụ nữ mặc váy đỏ kia rât được, nhưng vẻ mặt ác độc, cũng không phải là loại tốt lành.”   “Không tồi, vừa rồi thấy cô ta cũng rất thoải mái.”Lục Tư Tư ở một bên thở phì phì nói.   Nhạc Cần Nghiên: “Hôm nay là ngày ký kết hợp đồng hợp tác, tin tức này lại tràn ra ngoài, có thể nghĩ, là không muốn cho hợp tác này thành công, không chỉ nhằm vào Lam Lam, mà là nhằm vào tập đoàn Lục Thị.”   “Oa! Tình yêu cùng sự nghiệp, em trai và em dâu tương lai, nhất định sẽ liên thủ giải quyết dễ dàng .”   Nhạc Cần Nghiên bĩu môi, vậy Lục Hạo Thành ở đâu?   Lam Lam giờ phút này bắt lực như vậy, Lục Hạo Thành ngay cả bóng dáng cũng không tháy.   Mà ở tầng 11 tòa nhà Lục Thị, Lam Hân nhìn thoáng qua Ninh Phi Phi, cười nói: “Phi Phi, mọi người hiện tại chắc cũng khát nước , đi lấy nước cho họ đi, để mọi người thông giọng lấy hơi.”   Mọi người: “…….   Người xem trực tiếp :”   Đám phóng viên: “….. .   Nhóm người đối mặt với thái độ của Lam Hân , đều là không hiểu ra sao.   Không biết trong lòng Lam Hân muốn làm gì?   Lâm Tử Thường cũng nghi hoặc lại chột dạ nhìn Lam Hân, không biết cô đang muốn làm gì.   Hôm nay nếu toàn bộ hợp đồng được ký thành công, như vậy, tập đoàn Lục Thị sẽ sớm bỏ xa những công ty khác mấy dãy phó.   Họ hiện đang đứng thứ sáu trong danh sách tiêu thụ, nhưng theo xu hướng năm nay, họ chắc chắn sẽ thẳng tiến thứ nhất.   Đây là điều mà công ty của của cô ta không muốn nhìn thấy, tổng công ty đã gửi một nhiệm vụ, năm nay, công ty của cô ta phải giành được vị trí đầu tiên.   Lâm Tử Thường lên tiếng: “Quản lý Lam, cô không cần như vậy, mọi người cũng chỉ là muốn an tâm hợp tác, làm tốt công việc làm ăn mà thôi, ai cũng mà không muốn kiếm tiền, nhưng mà chuyện nháo đến khiến người chê cười như vậy, làm bên hợp tác chúng tôi rất không thoải mái.”   Lâm Tử Thường nói kiểu ậm ờ, dù sao cô ta chỉ muốn đạp Lam Hân đi xuống, không có Lam Hân, công ty của bọn họ mới có thể trở đứng đầu.   Đã không có Lam Hân, tên tuổi của cô ta sẽ có mặt trong các cuộc thi quốc tế.   Lam Hân nhìn Lâm Tử Thường mỉm cười: “Lâm tiểu thư, tôi nhớ rõ, cô là quản lý thiết kế của công ty E. H nhỉ?”   “Không sai!” Lâm Tử Thường kiêu ngạo trả lời.   Ánh mắt Lam Hân chợt lóe, vẻ mặt trở nên lãnh đạm “Sao tôi không nhìn ra thành ý hợp tác của cô, ngược lại là tới chắn ngang con đường kiếm tiền của mọi người .”   Lâm Tử Thường biến sắc, sự kiêu ngạo cũng biến mắt, “Quản lý Lam, lời này cũng không thể nói như vậy. …… ni “Vậy nên nói thế nào?Tôi không biết quản lý Lâm lôi tin đồn ở trên mạng vào lúc này là có ý gì?”   Lam Hân nói bâng quơ_ máy câu, khiến sắc mặt Lâm Tử.   Thường thay đổi thấy rõ.   Cô ta là nhằm vào Lam Hân mà đến, không nghĩ tới giờ phút này Lam Hân lại bắt lấy mình.   Lâm Tử Thường cười lạnh nói: “Quản lý Lam, nếu cô không làm, cô sợ cái gì?”   Lam Hân: “Quản lý Lâm, tôi không có sợ, nếu tôi nói, tôi là vợ của giám đốc Lục, cô tin không?”   “Không tin!”   Lâm Tử Thường quả quyết nói.   Mọi người cũng tỏ vẻ châm chọc nhìn Lam Hân.   “Lục Hạo Thành người như vậy, sao có thể cưới một bà mẹ đơn thân chứ?”   “Đúng vậy! Nếu con tôi dám cưới người như vậy, tôi nhất định đánh gãy chân nó.”   “Hừ! Tôi cũng vậy.”