*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Những người đàn ông vây xem xung quanh, cũng không kìm lòng được mà nhìn theo cô, thì thào to nhỏ. Lam Hân là kiểu phụ nữ, càng nhìn càng xinh đẹp, càng có sức quyến rũ, hơn nữa còn hành động vừa rồi, cả vẻ cười nhạt, lông mày và đôi mắt thanh tú, khí chất nổi bật hiện tại nữa. Lục Hạo Thành sa sầm mặt nhìn những ánh mắt thèm khát kia. Lục Hạo Khải cũng thấy được tất cả, nhìn Lục Hạo Thành che chở Lam Hân, miệng hắn gợi lên ý cười tà ác, lấy ra di động, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn. Mà Cố An An cách đó không xa, cũng rất nhanh cầm di động gửi tin nhắn. Chỉ có người phụ nữ bị tạt nước trái cây kia, cô ta không quan tâm đến vét bẩn trên người, lấy điện thoại di động ra kiểm tra. Nếu không có mẫu mới nhất của năm nay, cô ta sẽ điên mắt, cô ta cũng không bỏ tiền ra mua một món đồ lỗi mốt. Mà Tần Ninh Trăn giờ phút này vẫn chú ý cô ả, nếu bà ta đoán không có sai, người kia đang muốn kiểm tra lại mẫu quần áo Đáng chết! Nếu như bị truyền ra ngoài, việc này cũng sẽ không đơn giản như vậy là xong. Bùi Dao Tỉnh lạnh lùng cười, Lam Hân thật ra rất có can đảm, Lê Hoa kia thật ngu ngốc, thật không biết nên nói như thế nào nữa, sao mình có thể để người ngu xuẫn như: thế ra tay chứ? Nhớ kỹ Lam Hân cái quái gì, Lam Hân hiện tại ai cũng đều biết tới, cô ta có thể làm gì Lam Hân đây? Lâm Mộng Nghĩ nhìn con gái đi cùng Lục Hạo Thành ¡, đáy lòng an tâm hơn rất nhiều. Cố Ức Lâm nhìn thoáng qua mẹ, nói: “Mẹ, có phóng viên, cảnh kia xảy ra, chỉ sợ Lam Lam sẽ bị mắng.” Anh vừa rồi có nhìn chung quanh, có phóng viên chụp trộm được màn vừa rồi. “Hừ! Lam Lam là người trong sạch, muốn chụp cứ để họ chụp đi!” Điều bà quan tâm chính là tình cảm mà A Thành đối với Lam Lam, chỉ cần có A Thành bên cạnh, cũng không thể nối lê sóng gió gì. Cố Ức Sầm lạnh lùng nói: “Mẹ, ánh mắt Lục Hạo Khải nhìn Tiểu Ức rất quỷ dị, tên khốn này, sẽ không phải muốn làm gì Tiểu Ức chứ? Tên khốn kiếp đó, Cố An An hiện tại đã là vợ hắn, vợ vẫn ở đây, hắn vẫn có thể trái ôm phải ấp, quả thực không xem nhà họ Cố ra gì.” Cố Ức Sằm khó thở, căm tức nhìn Lục Hạo Khải đang cười cợt với đám phụ nữ cách đó không xa. Hai người đợi tầm năm phút sau, một người phụ nữ mặc đồ công sở xách vài chiếc túi xách bước tới, nhìn Lục Hạo. Thành cười nói: “Giám đốc Lục, đây là đồ anh cần.” “Cảm ơn!” Lục Hạo Thành tiếp nhận bốn chiếc túi, cùng Lam Hân đi tới bãi đỗ xe. Lam Hân nhìn anh hỏi: “Lục Hạo Thành, chúng ta đi đâu?” Lục Hạo Thành nhìn cô, cười đen tối: “Khách sạn.” Á NT Lam Hân lau mồ hôi, cô ghét nhất là ở khách sạn, ở đó cô phải bật đèn thì mới dám ngủ. Nhưng tình trạng cô bây giờ, thật đúng là phải tắm rửa một chút mới được. “Đi thôi!”Giọng cô có chút bắt đắc dĩ. Lục Hạo Thành đưa cô đến bãi đậu xe, rồi hai người cùng tới khách sạn. Mà sau xe của bọn họ, một chiếc xe đen lặng lẽ bám đuôi. Lam Hân nhìn lại bản thân, bắt đắc dĩ nói: “Đây là lần thứ sáu em bị người ta hắt rượu vang.” Lục Hạo Thành nhíu mi, nhanh chóng nhìn cô một cái: “Vì sao lại là sáu lần?” Từ lúc anh gặp cô, đây là lân thứ hai. Lam Hân cười nói: “Lúc còn ở thành phó Phàn, bị người ta hắt bón lần nha!” Dù sao cô cũng không nhớ rõ lắm, nhưng chắc chắn lần nào cô cũng đáp trả. Dù cô không tổn thương! Lục Hạo Thành biết tâm trạng cô cũng không dễ chịu nên không tiếp tục hỏi. Đi chưa được bao lâu, Lục Hạo Thành đã phát hiện chiếc xe kia vẫn bám theo bọn họ. Anh giảm tốc độ, đọc rõ biển số của chiếc xe đó rồi nhớ kỹ, qua đèn đỏ, dòng xe cộ vắng hơn rất nhiều, vẻ mặt anh chọt bình tĩnh, ánh mắt ước lượng, tăng nhanh tốc độ xe. Lam Hân sửng sốt, vội nhìn qua Lục Hạo Thành, hỏi: “Làm sao vậy?” Lục Hạo Thành trằm giọng nói: “Lam Lam, ngồi vững, có người theo dõi chúng ta.” JÑ ” Lam Hân kinh ngạc, “Vậy ngày mai em lại lên hot search sao?” Lam Hân nhướng mày, lông mi dài khẽ đung đưa, làn da trắng nõn không tì vét nhuốm màu hồng nhạt, có chút bắt đắc dĩ nhìn Lục Hạo Thành. Lục Hạo Thành cười cười, mắt vẫn nhìn phía trước: “Lam Lam, có anh ở cùng em, không sợ!” ĐÀ T2 nhy ” Lam Hân xấu hồ, có anh ở cùng cô mới sợ ấy. Cùng anh ở chung một chỗ, có khi nào cô sống dễ dàng chưa? Đều là bị nợ đào hoa của anh từng cô từng cô vùi dập. Hai mắt Lục Hạo Thành sáng như đuốc, vô lăng trong tay thuận thế xoay chuyền. Lam Hân bị xóc nảy vài cái, kéo chặt tay vịn, khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhọt. Nhìn thấy một chiếc xe tải lớn phía trước, Lục Hạo Thành không hề có ý định giảm tốc độ, Lam Hân nhanh chóng hét lên: “Lục Hạo Thành, anh chậm một chút, em thà bị dân mạng chửi chết cũng không muốn bị đâm chết.” Môi Lam Hân gần như không còn chút máu, Lục Hạo Thành quả thực là không muốn sống nữa. Lục Hạo Thành mỉm cười “Lam Lam, tin tưởng anh.”Tiếng cười và giọng nói thoải mái, không có chút căng thẳng nào. Trái tim lo lắng của Lam Hân cũng được xoa dịu một chút. Tất nhiên! Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Hạo Thành chuyển hướng, tránh khỏi xe tải, Lam Hân bị xô mạnh về phía trái, một cơn chóng mặt tập kích, ngực dâng trào, cô thiếu chút nữa nhịn không được nôn ra, sắc mặt tái nhọt tới cực điểm. Mà Lục Hạo Thành lại rạng rỡ sáng ngời. Lam Hân vừa thây, không khỏi dưới đáy lòng mắng một câu: “Kẻ điên.”