Lam Hân cùng Lục Hạo Thành chậm rãi chọn món mình thích. Lam Hân sợ mình ăn không hết, mỗi món đều chỉ lầy một chút, nhưng món cô lấy nhiều nhát vẫn là hải sản. Lục Hạo Thành nhìn đồ ăn trên đĩa, đều rất nhạt. Lúc về nhà, cô ăn uống đều thêm ớt, lúc đi làm, lại ăn rất nhạt. Cô rất tự giác, đặc biệt những lúc công việc quá bận, không có thời gian vận động, cô càng thêm hạn chế. “Lam Lam, chỉ có chút như vậy, em ăn no sao?” Lục Hạo Thành bắt đắc dĩ cười. Lam Hân nhìn qua anh, chớp chớp đôi mắt to “Anh lấy chắc nhiều ha?” Lục Hạo Thành nhìn đống đồ ăn, không có món nào anh thích, thà anh về nhà ăn cơm cô làm còn ngon hơn nhiều. Hai người đến khu điểm tâm, Lam Hân thích sushi, nhưng cũng chỉ lây hai cái. “Quản lý Lam, thích ăn sushi sao?” Lục Hạo Khải khoác vai một người phụ nữ mặc váy đen ngắn đi tới, hai người đều vẻ mặt ý cười nhìn Lam Hân. Lục Hạo Thành nhíu mày, nghiêng người đứng bên cạnh Lam Hân. “Lục Hạo Khải, tôi đã cảnh cáo cậu, cách xa cô ấy một chút.” Lục Hạo Thành ra mặt cảnh cáo, cặp mắt sắc bén kia như có thể xuyên thủng linh hồn khiến người ta không rét mà run. Lục Hạo Khải chống đỡ nhìn thẳng Lục Hạo Thành một hồi, cuối cùng lại bại trận, vẻ mặt sầm lại, ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Hân, cô vẫn ung dung tự nhiên, bình tính đứng đó. Lục Hạo Thành, anh không biết bản thân càng quan tâm đến người nào, người đó càng dễ bị thương tổn sao? Anh càng muốn bảo hộ Lam Hân, Lục Hạo Khải này cố tình không cho anh được như ý. Mà Lam Hân nhìn người phụ nữ trong vòng tay Lục Hạo Khải, ánh mắt thâm trầm như nước, Lục Hạo Khải này có thể nói là tên cặn bã nhất thế giới, vợ hắn còn ở ngay đây, còn đi hái hoa bắt bướm. Lục Hạo Khải cười nhạt, vân nhìn Lam Hân: “Quản lý Lam, không tồi, chúc mừng cô, thiết kế thật xuất sắc.” Điểm này hắn không thể không thừa nhận. Chỉ sợ lúc này đây, Lục Hạo Thành cùng phía đầu tư nước ngoài sẽ có càng nhiều cơ hội hợp tác. “Cảm ơn!” Lam Hân cười xã giao, thái độ xa cách. Lục Hạo Khải cười cười, “Quản lý Lam, cô xem, chúng ta đều là chỗ quen biết, cô cũng đừng xa cách như vậy.” Lam Hân giọng lạnh lùng: “Ngại quá, giám đốc Lục, chúng ta không quen.” Lục Hạo Thành đáy mắt sáng lên, khóe môi không tự chủ được cong cong. Người phụ nữ này đúng là không biết điều, hắn đã hạ thấp vị nói chuyện với cô, cô còn tỏ thái độ lạnh lùng, thật đúng là xem mình như đồ quý hiếm. Người phụ nữ trong ngực Lục Hạo Khải nhìn thoáng qua hắn, nụ cười quyền rũ, có vài ẩn ý khác. Lục Hạo Khải xấu hổ không thôi, phụ nữ ở thành phố Giang này, chưa từng có ai không biết điều như Lam Hân. Phụ nữ trong buổi tiệc này, người nào không phải là thành phần tri thức, tiểu thư thế gia, cao quý hơn hẳn Lam Hân, hắn vẫy tay có thể trái ôm phải ôm, nhưng Lam Hân lại không có mắt nhìn, luôn trưng bộ mặt lạnh lùng với hắn. “Quản lý Lam không hồ là quản lý Lam, luôn cao cao tại thượng như vậy, không coi ai ra gì, không biết ở chung với vị giám đốc Lục cao ngạo của chúng ta thế nào vậy?” Lục Hạo Khải nói máy lời vô nghĩa, rốt cuộc nghĩ muốn nói cái gì. Lam Hân nâng mi, nhìn thoáng qua Cố An An cách đó không xa, cô ta đã sắp đi tới bên này. “Giám đốc Lục tò mò như vậy, không bằng quay đầu lại nhìn xem, vợ anh còn đang vội vàng tìm anh đây?” Lam Hân nói xong, nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành. Lục Hạo Thành hiểu ý, hai người cùng rời đi. Mà lúc Lam Hân xoay, thấy được vẻ mặt của người phụ nữ Lục Hạo Khải đang ôm có vài phần mắt tự nhiên. Lục Hạo Khải nhìn bóng dáng Lam Hân, khóe miệng gợi lên một nụ cười diễu cợt. Lam Hân, để xem cô có thể kiêu căng được bao lâu? Lam Hân bỗng nhiên cảm giác phía sau có chút lạnh, nhưng cũng không quay đầu lại liếc mắt một cái. Lục Hạo Khải ôm lấy mỹ nữ xoay người, lại thấy được Có An An phía sau. Vẻ mặt Lục Hạo Khải như thường, một đôi mắt đào hoa cười như không cười, Cố An An này sao cứ như âm hồn không tan vậy? Hắn thì thẦm vài câu bên tai người phụ nữ xinh đẹp, người đẹp nhìn Cố An An, khóe miệng giơ lên châm chọc, còn nhìn Cố An An nghiên cứu. Cố An An nhìn Lục Hạo Khải ôm phụ nữ khác chụm đầu ghé tai, sắc mặt tái nhợt như tuyết. Hai tay cầm đĩa càng dùng sức, tên khốn này, cô ta đã lĩnh chứng với hắn, mà hắn còn đi tìm phụ nữ bên ngoài… táo Có An An cười lạnh, đây là cô ta tự chuốc lấy. Lục Hạo Khải chính là một bao cổ trông được không dùng được. “Hạo Khải, mẹ tìm anh đấy” Đáy lòng rất khó chịu, giờ khắc này cô ta nhịn được, nếu làm loạn ở đây, người mất mặt là cô ta. Lục Hạo Thành cùng Lam Hân đều ở trong này, sẽ càng thêm khó coi. Lục Hạo Khải cười nhạt nhìn Cố An An: “An An, em về trước đi, anh và bạn còn đang nói chuyện hợp tác?” Cố An An nổi điên, ôm gái trong ngực mà gọi là bàn chuyện hợp tác sao? Lục Hạo Khải cho rằng cô ta mù chắc? “Được! Vậy anh tiếp tục đi, em trở về nói với mẹ, anh đang bàn chuyện lớn cho tập đoàn Lục Trăn chúng ta.” Có An An cười dài nói xong, xoay người liền rời đi. Lục Hạo Khải nghe lời này có ý khác, nhìn bóng dáng Cố An An, liền nhíu mày. Người đẹp nở nụ cười quyến rũ, “Sao? Giám đốc Lục, sợ vợ?” Lục Hạo Khải sắc mặt trầm xuống, cười lạnh châm chọc: “Cô ta cũng chỉ là bình hoa di động, không phải bà xã quái gi Có An An còn chưa đi xa, nghe được lời Lục Hạo Khải nói, tim như bị dao đâm. Cô ta cắn môi để giúp mình tỉnh táo, Lục Hạo Khải, sự nhục nhã này, Cố An An tôi nhịn được, dù sao tôi gả cho anh cũng vì tiền. Chỉ cần có tiền tiêu, qua tâm anh yêu ai chọc ai? Cố An An nghĩ thông suốt xong liền tiếp tục rời đi. Lục Hạo Khải nhìn Cố An An không ồn không nháo, vừa lòng cười cười, ôm lấy người đẹp tiếp tục đi dạo. Lục Hạo Thành cùng Lam Hân đưa đồ ăn trở về, Lý Nghệ Na cũng đã trở lại. Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng rất vui vẻ Nhưng Bùi Dao Tinh ở cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này cực kỳ chói mắt. Bà ta và hai người phụ nữ ăn mặc sành điệu đang cùng nhau uống rượu, nhìn về hướng Lam Hân, tháp giọng nói chuyện, hai người phụ nữ cũng thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Lam Hân. Lam Hân cùng Lý Nghệ Na rất vui vẻ, cũng không có chú ý đến người khác. Lâm Mộng Nghi cũng mang theo Cố Ức Sầm cùng Cố Ức Lâm đến đây, nhưng nhìn thấy Có An An có mặt, ba người cũng không thèm đi chào hỏi, đều tự ăn cơm. Sau khi ăn xong, Lý Nghệ Na còn có việc, nên rời đi một mình. Lục Hạo Thành cùng Lam Hân cũng chuẩn bị rời đi, Lam Hân đứng dậy, đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên, xảy. ra chuyện ngoài ý muốn. Một ly rượu vang hát lên người Lam Hân, cả mặt đều là rượu.